Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 654

Lời khen ngợi rất chân thành dù là Hoàng Thời Tiết đã quên không tính Lục Châu vào. Kỳ thật hắn cũng không biết Lục Châu đã dùng thủ đoạn gì để tấn thăng lên cửu diệp.
Chu Hữu Tài gật đầu. “Uổng cho ta là Viện trưởng Bắc Đẩu Thư Viện lại cứ như ếch ngồi đáy giếng.”
“Sao lại nói vậy?” Hoàng Thời Tiết hỏi.
“Giáo chủ U Minh Giáo Vu Chính Hải có thể thắng được Ma Lộ Bình ta không thấy kỳ quái, nhưng Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung sau khi trùng tu lại vẫn có được sự tự tin của bát diệp thật đúng là khiến người phải kinh ngạc.”
Hoàng Thời Tiết nở nụ cười nói:
“Chỉ tiếc đứng cách quá xa, nhìn không được rõ… Đệ tử Ma Thiên Các không thể dùng lẽ thường để xem xét. Ngươi có biết cửu đệ tử Ma Thiên Các không?”
“Đã từng nghe nói.”
Hoàng Thời Tiết gật đầu. “Trước khi đến đây ta đã ghé qua Ma Thiên Các, gặp được tiểu nha đầu kia… Chỉ mới tu hành có sáu năm mà nàng ta đã là Nguyên Thần cảnh ngũ diệp.”
Chu Hữu Tài trừng to mắt, đầu ngón tay run rẩy không thôi. “Sáu năm vào Nguyên Thần cảnh… ngũ diệp?”
Cái tốc độ tu hành này tự cổ chí kim chưa từng có ai làm được. Chỉ riêng Thối Thể cảnh đã cần tới mấy năm để ma luyện, huống chi là các cảnh giới khác?
Gần như không có ai dám tưởng tượng có người sáu năm vào được Nguyên Thần cảnh… Chu Hữu Tài cảm thấy yết hầu khô khốc, nhận biết của hắn về Ma Thiên Các lại lần nữa thay đổi triệt để.
Minh Thế Nhân lườm hắn một cái, thầm nghĩ, nếu mình nói ra thiên phú của Tiểu Hải Loa thì đám người này chắc sẽ bị hù chết mất!
Lục Châu từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng, lúc này mới vuốt râu phê bình. “Nghiệt đồ.”
Trước phải chửi một câu rồi nói tiếp.
Hoàng Thời Tiết và Chu Hữu Tài đều sững sờ.
“Rõ ràng có thể nhanh chóng giải quyết Ma Lộ Bình vậy mà lại lãng phí thời gian đến thế.” Lục Châu tiếp tục mắng.
“Quân Lâm Thiên Hạ của Vu Chính Hải là chiêu thức công kích trong phạm vi lớn, khi thi triển lại tạo thành đao cương như sóng biển, dùng nó để đối phó với một mình Ma Lộ Bình là cực kỳ lãng phí.”
“Vạn Vật Quy Nguyên của Ngu Thượng Nhung cần thời gian điều động nguyên khí ngưng tụ thành kiếm cương, uy lực thì có đấy nhưng không đủ gọn gàng nhanh chóng, đến thời khắc mấu chốt vẫn muốn ẩn giấu thực lực.”
“Hai người bọn hắn hợp lực mà lại không thể giết được Ma Lộ Bình trong thời gian ngắn nhất. Sử dụng thủ đoạn quá mức rườm rà, xuất thủ không đủ dứt khoát. Rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi.”
Từng lời phê bình liên tiếp vang lên khiến Hoàng Thời Tiết và Chu Hữu Tài nói không nên lời.
Bọn hắn còn nói được gì nữa? Mẹ nó ta mà có đồ đệ như vậy, đêm đi ngủ ta còn có thể cười tỉnh đó có biết không? Vậy mà Cơ Thiên Đạo lại còn ghét bỏ…
Hoàng Thời Tiết ho khan hai tiếng để xua tan sự xấu hổ.
Lúc này Minh Thế Nhân bỗng chỉ tay về phía thành Duyện Châu, nói: “Sư phụ, có viện quân.”
Chu Hữu Tài nhìn sang, mày nhướng lên nghi hoặc. “Đây không phải là đệ tử Thiên Hành Thư Viện. Ngụy Trác Ngôn lẽ ra phải đến Lương Châu mới đúng chứ?”
Minh Thế Nhân nghi ngờ hỏi: “Lương Châu?”
Chu Hữu Tài ý thức được mình nói lỡ, vội vàng che miệng lại.
Minh Thế Nhân nhếch môi nói: “Ngụy Trác Ngôn từ bỏ trấn thủ biên cương quay về phản công Lương Châu, đây cũng là một nước đi tốt. Nhưng muốn đánh hạ Lương Châu e là không dễ… U Minh Giáo có tam đại hộ pháp đang trấn giữ Lương Châu, trừ phi… Ngụy Trác Ngôn cấu kết với dị tộc.”
Chu Hữu Tài và Hoàng Thời Tiết nhất thời đều câm nín.
Từ xưa đến nay, tội cấu kết dị tộc luôn là tội không thể tha thứ. Cái mũ này một khi được chứng thực thì chắc chắn sẽ để lại tiếng xấu muôn đời, nhơ danh thiên cổ.
Trong thành Duyện Châu đột nhiên xuất hiện một lượng lớn quân lính mặc khôi giáp, ngoài ra còn có kỵ binh đều đi về tường thành phía đông.
Trên không trung, một chiếc phi liễn xuất hiện, phi liễn không lớn nhưng có thể nhìn ra chủ nhân của phi liễn có lai lịch không nhỏ.
Đằng sau phi liễn có ba phương trận được tạo thành từ một đám tu hành giả mặc khôi giáp đen và đeo mặt nạ.
“Hắc kỵ?”
“Sư phụ, là hắc kỵ của Thần Đô.”
Hoàng Thời Tiết nói: “Sau khi thủ lĩnh Lãnh La rời đi, hắc kỵ đã không còn được như ngày trước. Chỉ là… người lãnh đạo mới của bọn hắn sẽ là ai đây?”
Chu Hữu Tài lắc đầu nói: “Thật không dám giấu giếm, trong tình báo của ta không có danh tính của kẻ này.”
...
Trong thành Duyện Châu, Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đang đứng đối mặt.
Ma Lộ Bình nằm dưới đất, hoảng hốt sợ hãi nhìn hai người.
Vu Chính Hải nói: “Nhị sư đệ, viện quân đã đến, Ma Lộ Bình vẫn nên để ta mang đi thì hơn. Chiến cuộc gấp gáp không thể tiếp tục kéo dài. Lần này chúng ta tạm thời không so đấu nữa có được không?”
Ngu Thượng Nhung tay nắm Trường Sinh Kiếm, mỉm cười nói: “Đại sư huynh đã nói vậy, sao ta có thể không biết tốt xấu mà tranh giành. Chiến cuộc gấp gáp, tạm thời cứ làm theo lời huynh nói đi!”
“Được!”
“Được!”
Hai người từ nãy đến giờ vẫn không ngừng đấu võ mồm, vậy mà lúc này lại bắt đầu giở trò khiêm tốn nhún nhường rồi?
Ma Lộ Bình thầm than một tiếng không ổn. Bây giờ không chạy thì còn đợi đến khi nào?
Hắn lập tức giậm mạnh chân, toàn thân bộc phát ra Cương Thể lập loè kim quang, lao tới vách tường gần đó.
Ầm!
Ngu Thượng Nhung không thèm ngoảnh đầu nhìn sang, Trường Sinh Kiếm đã vụt bay ra ngoài, Bích Ngọc Đao cũng không hề thua kém chém tới.
Lần này đao và kiếm không phát sinh va chạm mà cùng song song phi hành. Đao cương và kiếm cương xuất hiện chằng chịt vô số. Điều thần kỳ là đao cương như sóng biển mang theo thế huỷ thiên diệt địa, mà kiếm cương nhanh như sao băng mang theo năng lực khai thiên tích địa.
Ầm!
Đao cương và kiếm cương sinh ra cộng hưởng, đồng loạt xuyên thủng người Ma Lộ Bình.
Ngu Thượng Nhung nhấc tay, Trường Sinh Kiếm bay trở vào vỏ. Bích Ngọc Đao lại lượn vòng bay lên chém đứt đầu Ma Lộ Bình rồi mang cái đầu người đang trừng to mắt đó bay đi.
Vu Chính Hải đạp không bay lên, nói với Ngu Thượng Nhung: “Nhị sư đệ, hiện tại đệ chỉ là lục diệp. Khi nào trở lại bát diệp thì chúng ta lại so tài một trận, đệ thấy thế nào?”
Ngu Thượng Nhung đáp: “Chính hợp ý ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận