Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1189

Tiêu Vân Hoà nói: “Bội phục, bội phục! Không ngờ Lục huynh còn là thần xạ thủ.”
Lục Châu không nói gì mà nhìn về phía dãy núi phía trước. Bên trong màn sương mù, âm thanh chiến đấu kịch liệt không ngừng truyền đến.
Đúng lúc này, Thẩm Tất đứng sau lưng đã lâu không lên tiếng bỗng ngẩng đầu nói:
“Là cương ấn của đại trưởng lão.”
Một đạo hắc sắc cương ấn xuất hiện che kín cả một vùng chân trời, thiên hôn địa ám.
Nơi xa, có ba toà sơn phong bị cương ấn chém ngang, đất đá sụp đổ rơi xuống ào ào như mưa.
“Ngăn lại.” Trần Hữu hạ lệnh.
Đám người Bạch Ốc Hàn Môn lập tức gọi ra cương ấn tạo thành hộ thuẫn che chắn.
Tư Vô Nhai nói: “Đây là tuyệt chiêu của đại trưởng lão Hắc Tháp Sử Ưu Nhiên. Nếu ta đoán không sai, hắn đã tấn thăng mười Mệnh Cách, đến tranh đoạt Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu cũng là việc đương nhiên.”
Cự thạch không ngừng nện vào cương ấn hộ thuẫn, không biết phải duy trì bao lâu.
“Chúng ta đứng cách quá gần, ta đề nghị rút lui về sau!” Trần Hữu nói.
Hắn vừa dứt lời, năng lượng như núi lửa biển gầm cuốn tới kèm theo một giọng quát như kinh lôi!
“Sử Ưu Nhiên, nơi này không có chỗ cho ngươi diễu võ giương oai! Cút đi!!”
Năng lượng phô thiên cái địa như đại hồng thuỷ càn quét chúng sinh. Đám hung thú nhỏ yếu chỉ trong giây lát đã bị nuốt chửng.
“Hứa Trần cũng tới.” Sắc mặt Tiêu Vân Hoà ngưng trọng. “đại trưởng lão Hắc Tháp Sử Ưu Nhiên, đại trưởng lão Bạch Tháp Hứa Trần.”
Lục Châu lắc đầu, tiếc hận nói: “Tháp chủ không tới?”
Tiêu Vân Hoà nghẹn lời.
Câu nói đùa này không buồn cười tí nào nha.
Hắn vốn cho rằng với thực lực của Hắc Tháp và Bạch Tháp, chỉ cần phái Thẩm Phán Giả tới là đủ. Nay đến cả đại trưởng lão cũng tới, vậy Anh Chiêu hoàn toàn không có duyên với hắn rồi.
Năng lượng như đại hồng thuỷ càng ngày càng đến gần.
Lục Châu phất tay, Phiền Lung Ấn bay ra nở rộng tới mấy chục trượng, dựng đứng trên vách đá!
Oanh!
Toàn bộ năng lượng đánh tới đều bị Phiền Lung Ấn cản lại.
Mấy ngàn tu hành giả Bạch Ốc Hàn Môn nhanh chóng nấp phía sau, trong lòng sợ hãi không thôi.
Bọn hắn đã quá xem trọng chính mình. Loại trường hợp này, đừng nói Mệnh Cách thú cấp thấp, ngay cả tư cách đứng xem náo nhiệt bọn hắn cũng không có!
Lục Châu đạp đất bay lên, một chưởng vung ra đặt lên Phiền Lung Ấn, chống cự lại nguồn lực lượng kia.
Những người khác thấy vậy, lập tức kết thành từng đội làm theo Lục Châu, đưa tay nâng Phiền Lung Ấn.
“Lão phu tin trời này không sập được.”
Mọi người bừng bừng hăng hái, đồng thời nâng Phiền Lung Ấn từ từ tiến vào không trung.
Tiêu Vân Hoà sảng khoái cười một tiếng: “Lục huynh, ta cũng giúp huynh một tay.”
Hai đại cao thủ cùng dùng lực, Phiền Lung Ấn lại nở rộng ra mấy chục trượng, tựa như một chiếc ô ngăn trở mưa to gió lớn.
Trần Hữu kích động, lăng không quỳ xuống nói: “Đa tạ hai vị tiền bối cứu mạng.”
Mấy ngàn đệ tử Bạch Ốc Hàn Môn cũng quỳ bái theo.
[Ting ! được 3.510 người thành kính lễ bái, thu hoạch được 3.510 điểm công đức.].
Vu Chính Hải quay đầu nhìn lại. “Đừng cản trở, đứng lên, cùng chống đỡ.”
Ầm ầm…
Hai đại trưởng lão càng đánh càng hăng.
Lục Châu đương nhiên có năng lực nâng Phiền Lung Ấn lên, cứu vớt chúng sinh… Vấn đề là, vì sao hắn phải làm thế?
Mấy ngàn tu hành giả Bạch Ốc Hàn Môn ý thức được điều này, đều vững vàng đặt chưởng ấn lên Phiền Lung Ấn. Áp lực đè lên Lục Châu lập tức biến mất.
Phiền Lung Ấn dài trăm trượng ngăn trở tất cả mọi nguy hiểm.
Lúc này, Lục Châu bỗng nói: “Lão phu đi xem một chút.”
“Được.” Tiêu Vân Hoà gật đầu.
Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện phía trên Phiền Lung Ấn, tay cầm Vị Danh Thuẫn nhìn vào không trung.
Trong màn sương mù, bạch liên và hắc liên đang kịch liệt giao chiến, không còn thấy bóng dáng hung thú đâu.
Sử Ưu Nhiên và Hứa Trần mỗi lần giao thủ là cương khí giao thoa bắn đầy trời.
“Sử Ưu Nhiên, Hắc Tháp các ngươi chiếm tiện nghi nhiều năm như vậy, còn muốn có được Anh Chiêu? Cũng phải nhìn xem bản trưởng lão có đồng ý hay không.” Hứa Trần cười lạnh.
“Tất cả phải dựa vào bản lĩnh, nếu võ mồm mà thủ thắng được thì đám lừa đã thống trị thiên hạ rồi.” Sử Ưu Nhiên châm chọc.
Oanh!
“Để bản trưởng lão nhìn xem mấy năm nay ngươi tu luyện cái gì.”
Phi kiếm bay đầy trời không ngừng đánh tới đánh lui, một trắng một đen lấp đầy bầu trời.
Lục Châu kinh ngạc không thôi. “Đây chính là thực lực của mười Mệnh Cách?”
Trong tình huống này, trừ phi Lục Châu có hai tấm thẻ Một Kích Chí Mạng cường hoá, và Tiêu Vân Hoà đối phó với một người thì may ra.
Đáng tiếc, Hắc Tháp Bạch Tháp không chỉ có hai người này mà còn rất nhiều Hắc Ngô Vệ cùng Bạch Ngô Vệ, ngoài kia còn có người của Đại Viên vương đình và Hắc Diệu liên minh đang chực chờ.
“Hạ thấp xuống.” Lục Châu nói.
Phiền Lung Ấn từ từ hạ xuống.
“Tiến vào.”
Phiền Lung Ấn xuyên qua mê vụ, tiến vào dãy núi.
Vu Triều nói: “bọn hắn ở ngay phía trước.”
Dưới sự điều động của mấy ngàn tu hành giả Bạch Ốc Hàn Môn, Phiền Lung Ấn từ từ tiến lên.
Trần Hữu tỏ ra lo lắng: “Tiền bối, không thể tiến thêm được nữa.”
Lục Châu vuốt râu nhìn về phía trước. “Trở về cũng chỉ có một con đường chết, các ngươi hãy nghĩ cho rõ ràng.”
“Chuyện này…”
Trần Hữu bất đắc dĩ, rốt cuộc ngẩng đầu nói: “Được, hôm nay đánh cược một lần! Mọi người đứng vững!”
“Vâng.”
Phiền Lung Ấn lại lần nữa lướt qua một toà sơn phong.
Bọn hắn nhìn xuống dưới, thi thể hung thú chồng chất thành đống, mấy chục tên thành viên Hắc Tháp và Bạch Tháp đang giằng co không dứt.
Thấy cảnh này, đám người Trần Hữu nuốt một ngụm nước bọt.
“Ít nhất có một phần ba hung thú là Mệnh Cách thú! Thật nhiều!” Trần Hữu thất thanh hô lên.
Lục Châu cũng nhìn xuống, lắc đầu nói: “Chẳng trách Hắc Tháp Bạch Tháp lại tranh đấu ngươi sống ta chết như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận