Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2156: Nhậm Ý Chi Môn

“Thẻ Nghịch Chuyển!”
Cảm giác được thọ mệnh đang điên cuồng giảm mạnh, kỳ kinh bát mạch biến chất, Lục Châu không thể không dùng tới Thẻ Nghịch Chuyển để chống cự.
Từ khi trở thành Thiên Giới Bà Sa, đã rất lâu rồi hắn không cảm nhận lại cảm giác già yếu. Từng tấm Thẻ Nghịch Chuyển tiêu tán giữa không trung, sinh cơ tràn ra được thu hồi lại, miễn cưỡng duy trì thế cân bằng.
Lục Châu nghi hoặc nghĩ: “Đột phá thêm năm đạo quang luân, thọ mệnh thu hoạch được đi đâu cả rồi?”
Một quang luân tăng thọ 300.000 năm, năm quang luân ít nhất phải có 1.500.000 năm chứ, cứ thế mà biến mất sao?
Khi Lục Châu còn đang nghi hoặc, lực lượng chi hạch thứ tư cũng bay ra, phối hợp với vòng tròn quy tắc kia.
Lục Châu cau mày cảm nhận được các loại quy tắc. “Thời gian, không gian, luân hồi… Lực lượng chi hạch cuối cùng sẽ là quy tắc gì đây?”
Lúc này, mái tóc hắn đã biến thành màu trắng, cơ năng thân thể trở nên suy yếu nhanh chóng.
- Giảm 100 ngày !
- Giảm 30 ngày !
- Giảm 5 ngày !
- Giảm 4 ngày !
- Giảm 3 ngày !
- Giảm 2 ngày !
- Giảm 1 ngày !
Về 0 !
Lục Châu đã hiểu, lực lượng chi hạch cuối cùng là “huỷ diệt”.
Bốn phương tám hướng xuất hiện vô số quy tắc như xúc tu, nối liền với vòng tròn quy tắc kia. Quang mang toả sáng, trong khoảnh khắc sinh mệnh Lục Châu hoàn toàn khô kiệt, vòng tròn kia tựa như hắc động nuốt chửng lấy hắn.
Cũng chính lúc này, mọi quang hoa đều đột ngột tắt ngóm, đại vòng xoáy khôi phục lại hắc ám vốn có, lối vào đại vòng xoáy bình tĩnh như trước, chậm chạp xoay theo chiều kim đồng hồ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trong không gian kỳ lạ nào đó, nhục thân của Lục Châu đã diệt vong.
Nhưng ý thức hắn vẫn còn tồn tại.
Lực lượng ý thức bám vào trên nhục thân, cảm giác biến hoá của vạn vật xung quanh. Hắn nhìn thấy bên cạnh mình có một thông đạo hình tròn.
Thời gian, không gian, sinh mệnh, luân hồi, hủy diệt.
Ý thức của Lục Châu cảm thán một tiếng: “Nhậm Ý Chi Môn?”
Hắn bừng tỉnh đại ngộ. Đây chính là phương pháp phục sinh.
Nhục thân bị lực lượng ý thức trói buộc kéo vào trong Nhậm Ý Chi Môn. “Trời muốn diệt lão phu, lão phu sẽ nghịch thiên mà đi!”
Thông đạo trở nên vặn vẹo, ý thức Lục Châu cảm giác được có một loại biến hoá vi diệu nào đó như thể toàn bộ quy tắc đều nghe lời mình, bảy đạo quang luân không ngừng khuếch tán.
Ngay sau đó, đạo quang luân thứ tám và thứ chín đột nhiên ngưng tụ!
Ầm ầm ầm…
Nhậm Ý Chi Môn bị phá thành từng mảnh nhỏ.
Trong hư không.
Tây Vương Mẫu khống chế vạn thú đại chiến kịch liệt với ba vị Đại Đế, vô số thi thể vẫn lạc, đất đá bay tứ tung.
Thượng Chương Đại Đế thấy Tiểu Diên Nhi đã hoàn thành việc lĩnh ngộ đại đạo bèn nói: “Bạch Đế, Thanh Đế, đừng tiếp tục đánh, chúng ta đi thôi!”
“Được!” Mục tiêu đã đạt được, bọn hắn không cần ở lại dây dưa với vạn thú làm gì.
Lúc này, Tây Vương Mẫu đột nhiên cao giọng hô lớn: “Vũ Hoàng, ra đây đi!”
Đại trưởng lão Vũ tộc dẫn theo hơn vạn tộc nhân bay về phía Đại Uyên Hiến, mà lúc này từ phía hạ phương, Vũ Hoàng mở rộng cặp cánh dài vạn trượng, đôi mắt toả ra hàn quang khiếp người từ từ bay lên.
Đại trưởng lão dẫn đầu hô to: “Bái kiến Vũ Hoàng bệ hạ!”
Vũ Hoàng nhìn Vũ tộc, sau đó ngẩng đầu nói vọng lên không trung: “Một ngày này rốt cuộc vẫn đến.”
Cự thạch ầm ầm rơi xuống, Tây Vương Mẫu truyền âm nói: “Ngươi còn chờ cái gì?”
Vũ Hoàng nhìn khắp Vũ tộc một lượt rồi cao giọng nói: “Nếu không muốn tiêu vong thì toàn bộ Vũ tộc cùng bản hoàng chiến một trận!”
“Chúng ta thề chết đi theo Vũ Hoàng, toàn lực chiến đấu!” Vô số vũ nhân bay ra, phóng lên bầu trời.
“Trận này, chúng ta đấu với trời, đấu với người!” Thanh âm Vũ Hoàng vang vọng tứ phía, sau đó nhìn về phía ba vị Đại Đế. “Đại Uyên Hiến là địa bàn của bản hoàng, ba vị đã đến… thì đừng đi!”
“Vũ Hoàng, cho dù ngươi có đột phá, bản đế đã muốn đi thì ngươi ngăn được sao?” Thanh Đế nói.
“Đại Uyên Hiến không thể ngã, mong Tây Vương Mẫu giúp đỡ Vũ tộc chúng ta một tay!”
Tây Vương Mẫu nhìn đám cự thạch không ngừng rơi xuống, phất tay hô: “Vạn thú nghe lênh, đào sâu ba thước cũng phải tìm cho ra đám người nắm giữ hạt giống Thái Hư!”
Đám hung thú gào thét vang trời, không chút kiêng kỵ phát tiết tâm tình của mình. Vô số phi cầm tẩu thú vọt ra tứ phía, bắt đầu truy tìm Tư Vô Nhai, Tiểu Diên Nhi cùng Hải Loa.
Thanh Đế bực mình nói: “Lão già Xích Tiêu Nộ còn chưa trở lại, có một con thánh hung nho nhỏ cũng không xử lý xong!”
“Trường Thừa không phải là thượng cổ thánh hung thông thường, nó cực kỳ giảo hoạt không thua gì Tây Vương Mẫu. Trước mắt chỉ có thể chờ xem, Đại Uyên Hiến hẳn là còn chống đỡ được một đoạn thời gian.”
Thanh Đế và Bạch Đế khẽ gật đầu.
“Còn hai nha đầu kia không biết thế nào rồi.” Thượng Chương Đại Đế lo lâu nhìn về phía nội hạch Thiên Khải Chi Trụ đã vỡ nát.
“Thất Sinh có được truyền thừa của Hỏa thần, nếu hắn toàn lực phi hành thì tốc độ có thể so sánh với đế hoàng, huống hồ gì hắn lại thông minh như vậy, bản đế tin tưởng hắn có thể vượt qua cửa ải này.” Bạch Đế nói.
Đúng lúc này, giữa thiên khung đột nhiên xuất hiện một đoàn kim quang. Kim quang từ từ nở rộ, vô số năng lượng sinh cơ trong thiên địa điên cuồng hội tụ vào điểm kim quang này, số lượng càng lúc càng khổng lồ.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía đoàn kim quang.
Tây Vương Mẫu quan sát một lát, thản nhiên nói: “Đại Đế mới tấn thăng?” Sau đó nàng ta lắc đầu nói, “Ngươi cũng giống như bọn hắn, đều không có quyền tước đoạt quyền sinh tồn của vạn vật!”
Nàng giơ tay lên, một đạo quang ấn bay tới. Ầm!
Không tạo thành chút rung động nào, quang đoàn vẫn tiếp tục hấp thu sinh cơ.
Tây Vương Mẫu hết lần này đến lần khác đánh ra mấy đạo quang trụ nhưng đều không có tác dụng, rốt cuộc nàng ta phẫn nộ. “Đã vậy thì đừng trách ta ra tay không lưu tình.”
Nàng ta vươn tay ra, quang hoa hoá thành cơn mưa rơi xuống, dưới chân Tây Vương Mẫu xuất hiện từng đạo quang luân, hư ảnh vọt về phía đoàn kim quang.
Đúng lúc này, đoàn kim quang đột nhiên nở rộ, chín đạo quang luân bộc phát ra lực lượng ngập trời!
Tây Vương Mẫu biến sắc, lập tức thi triển lực phòng ngự. Ầm một tiếng, nàng ta kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân bị đánh văng ra xa, vạch phá bầu trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận