Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1024

“Chuyện này…” Nhiếp Thanh Vân lộ vẻ xấu hổ. “Quả thật là có, nhưng bên trong chứa rất ít thông tin. Bệ hạ hiểu rất rõ về việc này, Lục tiền bối có thể hỏi bệ hạ.”
Lý Vân Tranh từng nói hắn đọc rất nhiều thi thư, kiến thức uyên bác. Cổ tịch trong hoàng cung đương nhiên phong phú và chính xác hơn ngoài dân gian nhiều.
“Gọi hắn đến đây.”
“Vâng.”
Nhiếp Thanh Vân lập tức xoay người đi tìm Lý Vân Tranh, đưa hắn đến thiên điện. Nhìn thấy Lục Châu, Lý Vân Tranh nghi hoặc nói: “Sư công.”
“Ngồi đi.” Lục Châu chỉ tay về phía đối diện.
Lý Vân Tranh ngồi xuống. Lục Châu liếc mắt nhìn Nhiếp Thanh Vân, Nhiếp Thanh Vân cực kỳ thức thời, rời khỏi thiên điện.
Lục Châu lúc này mới vuốt râu hỏi: “Ngươi có biết về Mệnh Cách?”
“Ta đã xem qua nhiều cổ tịch liên quan đến Mệnh Cách, chỉ là ta không tu hành nên không hoàn toàn hiểu rõ. Nhân cơ hội này mong được thỉnh giáo sư công.” Lý Vân Tranh đáp.
“Nói đi.”
“Trong cổ tịch có nói, phương thức khai Mệnh Cách cơ bản nhất chính là lấy Mệnh Cách Chi Tâm khảm nạm vào vị trí Mệnh Cách trên liên toạ. Mỗi loại Mệnh Cách Chi Tâm sẽ tương ứng với một vị trí trên đó, sau khi khảm nạm bắt đầu hấp thu thọ mệnh trên Mệnh Cách Chi Tâm, hấp thu xong sẽ hoàn thành quá trình khai Mệnh Cách. Chỉ là ta rất tò mò, làm cách nào để lựa chọn vị trí chính xác trên liên toạ?”
Lão phu còn nghi hoặc hơn ngươi nè.
Lục Châu vẫn giữ vẻ mặt thong dong, thản nhiên đáp: “Liêm trinh văn võ Cách, thạch trung ẩn ngọc Cách, nguyệt sinh thương hải Cách… Mỗi loại Mệnh Cách đều có một cái tên riêng.”
Lý Vân Tranh nghe vậy lập tức lộ vẻ vui mừng. “Sư công quả nhiên học rộng tài cao. Liêm trinh văn võ Cách ta đã từng được nhìn thấy, hai cái sau thì chưa nghe qua bao giờ. Sư công, những cái tên đó có ý nghĩa gì?”
Lục Châu vuốt râu nói: “Chờ ngươi bước vào con đường tu hành, sư phụ ngươi sẽ dạy ngươi sau. Lão phu hỏi ngươi, một người có thể khai tối đa bao nhiêu Mệnh Cách?”
“Đây cũng là điều mà ta luôn tự hỏi.” Lý Vân Tranh nghi hoặc đáp, “Trong mấy quyển cổ tịch đều đưa ra đáp án khác nhau, có quyển nói tối đa sáu Mệnh Cách, có quyển lại ghi nhiều nhất tám Mệnh Cách, có quyển lên tới mười hai Mệnh Cách. Vì sao lại khác biệt như thế?”
“Cổ tịch không phải luôn luôn đúng, đừng ngạc nhiên làm gì.”
“Sư công nói phải. Mỗi một Mệnh Cách đều có tên riêng, đáng tiếc trong sách cổ lại ghi chép rất ít.” Lý Vân Tranh gật đầu, bắt đầu nói thao thao bất tuyệt.
Một canh giờ sau.
Lục Châu rốt cuộc cũng mường tượng ra được Mệnh Cách là như thế nào. Đương nhiên những kiến thức này đều do Lý Vân Tranh truyền đạt, có chính xác hay không thì Lục Châu vẫn phải tự mình phán đoán.
Không một quyển cổ tịch nào nói rằng tu hành giả có thể khai tối đa ba mươi sáu Mệnh Cách.
Nhưng có thể chắc chắn một điều, Mệnh Cách được sắp xếp trên liên toạ theo thứ tự như trong Mệnh Bàn, ở giữa liên toạ chính là Mệnh Cung. Nếu khai Mệnh Cách đến một số lượng nhất định, Mệnh Bàn sẽ tạo ra pháp thân Tinh Bàn và cung cấp một lực lượng ngoài định mức.
Sau khi nói xong, Lý Vân Tranh không hề tỏ ra mệt mỏi mà thậm chí còn hưng phấn hơn: “Sư công, ta nghe người ta nói ngài đã khai Mệnh Cách từ lâu. Ta… ta có thể…”
“Không thể.”
Không đợi Lý Vân Tranh nói hết lời, Lục Châu đã vô tình cự tuyệt.
“Ngươi xem quá nhiều cổ thư hỗn tạp, lòng không chuyên nhất, còn chưa bước vào tu hành đã tiếp xúc với những thứ quá xa xôi sẽ chỉ làm lòng tự tin của ngươi bị đả kích.”
“Vâng.” Lý Vân Tranh lộ vẻ mất mát.
Thấy bộ dạng một lòng cầu học của Lý Vân Tranh, Lục Châu đành nói: “Những ghi chép trong cổ thư không chính xác lắm, chẳng hạn như việc tu hành giả có thể khai tối đa bao nhiêu Mệnh Cách, chắc chắn phải nhiều hơn con số mười hai.”
“Thật sao?” Lý Vân Tranh kinh ngạc nói.
“Lão phu không xác định được là bao nhiêu, nhưng nhất định nhiều hơn mười hai Mệnh Cách.”
Lục Châu vuốt râu nói tiếp: “Cái gọi là Mệnh Cung lý ra nên nằm trong liên toạ, là điểm trung tâm kết nối toàn bộ Mệnh Cách. Mệnh Cách được sắp xếp theo thứ tự quy định sẵn trong Mệnh Bàn, mỗi một loại Mệnh Cách sẽ mang lại năng lực khác nhau cho tu hành giả.”
“Mệnh Cách phòng ngự thì gia tăng lực phòng ngự. Mệnh Cách công kích thì gia tăng lực tấn công. Về cơ bản là như thế, ngươi đã hiểu rõ chưa?”
Lý Vân Tranh gật mạnh đầu. “Đã rõ. Đồ tôn còn có một việc muốn thỉnh giáo.”
“Nói đi.”
“Sư công, ngài… đánh thắng được Dư Trần Thù không?” Lý Vân Tranh mở to mắt, tò mò hỏi, trông hắn rất giống Tiểu Diên Nhi lúc nàng còn ngây thơ chưa biết gì.
Lục Châu thành thật đáp: “Hắn đã chết trong tay lão phu.”
Lý Vân Tranh sửng sốt, trên mặt lộ vẻ không tin, thầm nghĩ, lão nhân gia ngài sĩ diện cũng là bình thường, đôi khi khoác lác một chút ta cũng có thể hiểu được.
“Ngươi không tin?”
“Tin, ta tin mà!” Lý Vân Tranh nói chắc chắn.
Khi hai người đang trò chuyện say sưa, Nhiếp Thanh Vân bỗng xuất hiện bên ngoài thiên điện.
Lục tiền bối, ta vừa tìm thấy một số cổ tịch có liên quan đến việc khai Mệnh Cách.”
“Vào đi.”
Nhiếp Thanh Vân đặt mấy quyển cổ tịch lên chiếc bàn bên cạnh Lục Châu, cung kính nói: “Ta đã lệnh cho đệ tử lục tung cả môn phái mới tìm được mấy bản này.”
“Rất tốt.” Lục Châu hài lòng gật đầu.
Lý Vân Tranh nhìn nhìn đống cổ tịch trên bàn rồi nói: “Đây đều là những thứ ta đã nói với sư công rồi. Quyển Mệnh Cách Bí Pháp này hơn một nửa đều là nói nhảm, quyển Mệnh Cách Học Thuyết này thì nói dông nói dài mãi không vào trọng điểm, còn quyển này…”
“Nói đủ chưa?” Lục Châu nhìn chằm chằm Lý Vân Tranh không chớp mắt.
Lý Vân Tranh lúc này mới bừng tỉnh mình vừa múa rìu qua mắt thợ, lộ vẻ xấu hổ.
“Nếu không còn chuyện gì khác, tất cả lui xuống đi.”
“Vâng.” Nhiếp Thanh Vân và Lý Vân Tranh cùng rời khỏi thiên điện.
Đống cổ tịch này Lục Châu đương nhiên phải xem, chuyện tu hành không thể qua loa. Dù sao Lý Vân Tranh cũng chỉ là một thiếu niên, có đôi khi những lời hắn thuật lại cũng sẽ có chút sơ sót.
Thế là Lục Châu bỏ ra nửa canh giờ để đọc mấy quyển cổ tịch. Ngoại trừ một số điều lặp lại lời của Lý Vân Tranh thì kiến thức trong sách có vẻ càng hoàn chỉnh hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận