Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1889: Đại Đế quy thiên

“Định!” Lục Châu lại lần nữa sử dụng Thời Chi Sa Lậu.
Nhìn thấy Thời Chi Sa Lậu, Đồ Duy Đại Đế rốt cuộc tuyệt vọng. Hắn gào ra ba chữ: “Sao có thể?!”
Lục Châu mang theo lam pháp thân bay tới, dùng liên toạ làm vũ khí trấn áp Đồ Duy Đại Đế. Mi tâm pháp thân xuất hiện vô số lam sắc du long lượn vòng rồi hội tụ vào liên toạ.
“Nhận lấy cái chết!”
Liên toạ vọt xuống người Đồ Duy Đại Đế, ép hắn vào sâu trong đại địa. Thiên băng địa liệt, đại địa trăm dặm đều bị nứt ra.
Liên toạ vẫn không ngừng ép xuống thật sâu. Lục Châu nhướng mày: “Thu.”
Pháp thân tiêu tán. Lục Châu nhìn quanh bốn phía, nghi hoặc nói: “Vào trong vực sâu rồi?”
Không ngờ trong lòng đất dưới chân Đôn Tang lại là một vực sâu không thấy đáy? Đây rốt cuộc là vực sâu hay địa ngục? Lục Châu nhìn thoáng qua xung quanh rồi tiếp tục bay xuống dưới.
Thần thông đại na di!
Lục Châu rốt cuộc nhìn thấy Đồ Duy Đại Đế đã bị liên toạ của lam pháp thân đánh nát lục phủ ngũ tạng, vô số lam sắc du long đang va chạm vào lồng ngực khiến Đồ Duy Đại Đế không thể bay trở lên.
Đồ Duy Đại Đế ra sức đánh ra mấy chưởng ấn nhưng đều bị Lục Châu hoá giải. Hai người cứ thế vọt vào sâu trong lòng đất.
Không biết đã qua bao lâu…
Đồ Duy Đại Đế rốt cuộc cũng ngừng tung chưởng. Hắn cảm thấy mình đã đến cực hạn, bèn từ bỏ chống cự, miễn cưỡng lơ lửng trong không gian tối đen như mực.
“Ma Thần… ta thừa nhận ta không bằng ngươi.” Hắn ngẩng đầu nói với Ma Thần.
Lục Châu xuất hiện trước mặt hắn, tóc dài tung bay, lạnh nhạt nói: “Lão phu đã nói ngươi chắc chắn phải chết.”
Đồ Duy Đại Đế nhìn xuống vực sâu, thở dài nói: “Trước kia chúng ta đánh nhau một trận, ngươi chỉ dùng một chiêu đã trọng thương được ta. Bây giờ chúng ta đại chiến hồi lâu, xem như tâm kết trong lòng ta cũng được hoá giải.”
Lục Châu im lặng, nhàn nhạt nhìn hắn.
Đồ Duy Đại Đế cười ha hả nói: “Ma Thần ơi là Ma Thần, vì sao ngươi lại mạnh đến thế? Vì sao chứ?”
“Thế gian vạn vật luôn phân chia mạnh yếu.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Nếu ngươi không đứng ở phía đối lập Thái Hư thì tốt biết bao. Có lẽ chúng ta còn có thể làm bằng hữu… đáng tiếc, chúng ta lại là địch nhân hơn trăm ngàn năm. Ta đã thắng cuộc suốt một trăm ngàn năm nay… hiện tại đến lượt ngươi.” Đồ Duy Đại Đế thở dài nói.
“Trên đời có rất nhiều chuyện không như ý mình. Ngươi nhất định là địch nhân của lão phu.” Nói xong, quỷ thần xui khiến, Lục Châu đột nhiên bồi thêm một câu: “Đại đạo độc hành, duy ta Chí Tôn.”
Đồ Duy Đại Đế giật mình bật cười:
“Đúng vậy, ngươi khai sáng ra con đường tu hành mới, là người duy nhất trên đời này có được lam pháp thân tránh thoát thiên địa ràng buộc. Cho dù Thái Hư cho phép ngươi, thập điện cho phép ngươi thì thiên hạ này cũng không dung được ngươi.”
Lục Châu lắc đầu: “Lão phu không cần bất luận kẻ nào cho phép hay không. Nếu thiên hạ không dung được lão phu, lão phu sẽ san bằng toàn bộ thiên hạ!”
“Hay… hay lắm, không hổ là Ma Thần mà ta biết!”
Xoẹt !
Dưới vực sâu xuất hiện một cỗ lực lượng bành trướng như trường giang đại hải.
Đồ Duy Đại Đế nhìn xuống phía dưới nói: “Thông đạo dưới mặt đất đã mở ra, ngươi từng nói thiên địa ràng buộc hung thú và nhân loại đang nằm trong mười tám tầng địa ngục, trước giờ ta chưa từng tin cách nói này… Nhưng hôm nay thì ta tin rồi.”
Lục Châu nghi hoặc nhìn xuống vực sâu bên dưới, cỗ lực lượng cường đại kia càng lúc càng mênh mông vô tận, trong lòng Lục Châu bỗng cảm thấy không ổn.
Nhìn lại thời gian thẻ Chí Tôn còn ba phút, Lục Châu nhất định phải tận mắt nhìn thấy Đồ Duy Đại Đế chết, không có thời gian để tìm kiếm đáp án về bí mật trong lòng đất.
Trên đời này còn rất nhiều bí mật và sự tình chờ hắn xử lý, mà trước mắt chính là… Đồ Duy Đại Đế phải chết!
“Thời gian không còn sớm, ngươi nên đi rồi.” Giọng Lục Châu trầm xuống.
Đồ Duy Đại Đế có chút không cam lòng, nhưng lực lượng của hắn đã gần như hết sạch, không thể chống cự. Lam sắc du long va chạm vào thân thể hắn. Rốt cuộc không nhịn được nữa, du long đâm xuyên người Đồ Duy Đại Đế.
Mà lúc này, trong tay Đồ Duy Đại Đế chợt xuất hiện Sưu Hồn Chung.
“Ta đã luyện hoá ý thức của mình vào trong Sưu Hồn Chung. Người còn vật còn, người vong vật vong…”
Cạch!
Đồ Duy Đại Đế chủ động bóp nát Sưu Hồn Chung, trên gương mặt lộ ra nụ cười an tường, thân thể hắn hoá thành từng điểm tinh quang, chậm rãi tiêu tán dưới vực sâu thăm thẳm.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 500.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 100.000 điểm.].
Lực lượng cường đại dưới vực sâu đang cuồn cuộn dâng lên. Lục Châu vội vàng lấp loé bay về phía mặt đất ở tít trên cao.
“Hả?”
Lúc này hắn bỗng cảm thấy không ổn, lập tức cúi đầu nhìn xuống. Từng đạo lực lượng nhanh như thiểm điện lan tràn trên bề mặt vách đá, vượt qua Lục Châu vọt về phía miệng vết nứt trên đại địa.
Lục Châu thi triển đạo lực lượng nhưng đã không kịp.
Ầm! Vết nứt chậm rãi khép lại.
“Đạo lực lượng và đại quy tắc cũng sẽ bị đại địa hấp thu?!” Lục Châu kinh ngạc vô cùng.
Hắn vốn cho rằng mình có thể thoải mái rời khỏi vực sâu này, nhưng thật không ngờ quy tắc lực lượng đều bị đại địa hấp thu hết.
“Chẳng lẽ bí mật của thiên địa ràng buộc thật sự nằm dưới mặt đất?”
Trong lòng Lục Châu cảm thấy nặng nề. Nếu không sử dụng đạo lực lượng, tốc độ của hắn không thể nào kịp thời rời khỏi vực sâu trước khi vết nứt hoàn toàn khép lại.
Thời gian của thẻ Chí Tôn chỉ còn lại một phút. Nếu Lục Châu không kịp thoát ra, hắn sẽ bị đại địa ép đến chết, sau đó bị lực lượng cường đại dưới vực sâu thôn phệ.
Phải thử một phen! Nếu không thể dùng đạo lực lượng vậy thì cưỡng ép rời đi.
Lam sắc điện hồ quanh quẩn toàn thân, Lục Châu đánh ra một chưởng xuống dưới để tạo lực đẩy bay vọt lên. Nhưng chỉ sau vài giây, lực lượng trong chưởng ấn đã bị thôn phệ hết, tốc độ hắn lại trở về bình thường.
Lục Châu liên tục đánh ra chưởng ấn, nhưng trong đại địa vẫn không ngừng hấp thu năng lượng, đồng thời bắn ra lực lượng truyền lên miệng vết nứt như đang chữa trị cho nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận