Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 818

Lục Châu hừ lạnh nói: “Hôm nay lão phu sẽ cho ngươi biết thực lực chân chính là như thế nào.”
Cơ Thiên Đạo bát diệp đỉnh phong, dù là Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung lấy hai chọi một cũng không phải là đối thủ của hắn, sao có thể thua trên tay Cùng Kỳ!
“Bách Kiếp Động Minh!” Pháp thân xuất hiện, song chưởng tung ra, một người một thú lao vào kịch chiến, tốc độ nhanh đến cực hạn, đám người đứng bên dưới chỉ thấy được từng đạo tàn ảnh.
Nam Cung Vệ nuốt nước bọt nói: “Đây quả thật là bát diệp?”
Phong Nhất Chỉ bất đắc dĩ lắc đầu: “Lúc trước khi thập đại danh môn vây công, mười vị bát diệp vẫn bị Cơ tiền bối lấy một địch mười! Lúc đó ta còn tưởng rằng tu hành giới nói quá lên, nay xem ra, lời đồn không hề giả.”
Tên tu hành giả hồng liên đứng bên cạnh nghe vậy bèn không dám tin hỏi: “Khi còn là bát diệp, hắn đã lấy một địch mười?”
“Ngươi không biết việc này à?”
“Ách… không không, ta cũng như ngài, cảm thấy là mọi người nói khoa trương thôi.” Nói xong, con ngươi hắn đảo một vòng rồi lại hỏi. “Mạo muội hỏi một câu, có thật là Cơ tiền bối đã giết Khương Văn Hư không?”
Nam Cung Vệ hừ lạnh nói: “Cửu diệp Khương Văn Hư mê hoặc liên minh mười hai nước đến xâm chiếm Đại Viêm. Cơ tiền bối một mình đến Lâu Lan đánh bại Khương Văn Hư và ngũ quốc liên minh, sau đó một đường chạy về phía đông, trong vòng một khắc vượt qua lạch trời trở về Đại Viêm đánh bại thất quốc liên minh! Chuyện lớn như vậy mà ngươi còn phải hỏi lại? Cho nên… ngươi không phải người nơi này có đúng không?”
Trong lòng kẻ đó trầm xuống.
Nam Cung Vệ bắt lấy cánh tay hắn, Phong Nhất Chỉ cũng tóm lấy tên còn lại, dùng cương ấn bao phủ giữ chặt không cho bọn hắn chạy thoát.
Bát diệp canh chừng ngươi, ngươi còn dám động sao?
Từ khi trở thành Cơ Thiên Đạo đến nay, Lục Châu không ngừng hoài niệm tư vị lấy một địch mười lúc trước. Đặc biệt là lần đầu tiên bị vây công, khi đó Cơ Thiên Đạo hoàn toàn dùng thực lực bát diệp đỉnh phong để chiến đấu. Sau này khi Lục Châu đến, sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong không hạn chế năng lượng, tuy rằng rất mạnh, rất sảng khoái nhưng lại không đạt được khoái cảm của kẻ mạnh thật sự.
Dùng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong nghiền ép đối thủ vẫn thiếu đi cảm giác áp bách và kích thích. Bây giờ Cùng Kỳ thụ thương đã cho hắn cơ hội, chiến ý từ lâu không dùng đến nay lại trở về!
Đương nhiên lúc này trong cơ thể Lục Châu đã chẳng còn bao nhiêu lực lượng phi phàm. Dùng một phần hai lực lượng phi phàm cũng chỉ có thể làm Cùng Kỳ bị thương, có thể thấy lực phòng ngự của nó không thua gì Xích Diêu trong biển đen.
Một người một thú cứ thế đối chiến đến mấy canh giờ.
Đám tu hành giả đứng bên dưới ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, không cảm thấy có gì kỳ quái. Tu hành giả bát diệp khi chiến đấu với nhau có thể đại chiến năm ngày năm đêm.
Nhưng rõ ràng là Lục Châu cũng không muốn lãng phí nhiều thời gian như vậy, hắn quyết định dùng toàn lực ứng phó, mà Cùng Kỳ không thể không dùng toàn lực đáp trả.
Ầm!
Lại là một tiếng va chạm, Lục Châu và Cùng Kỳ đồng thời lùi về sau.
Lục Châu cảm giác nguyên khí trong đan điền khí hải chỉ còn lại một nửa. Cùng Kỳ cũng không hơn gì, mặt mũi bầm dập, lông tóc ỉu xìu, miệng không ngừng thở dốc, bụng nhấp nhô lên xuống.
Nó cúi thấp đầu, thè lưỡi ra. Mà ống tay áo Lục Châu đã bị rách ra một đường.
“Ngươi là con thú đầu tiên làm rách ống tay áo của lão phu. Lão phu cho ngươi thêm một cơ hội. Thần phục mới có thể sống sót.” Lục Châu nói.
Mọi người nghe mà rất bất đắc dĩ. Cường giả đúng là cường giả… Cái gì gọi là con thú đầu tiên làm rách ống tay áo?
Gâu gâu gâu !
Cùng Kỳ sủa liên tục ba tiếng, không rõ nó có ý tứ gì, nhưng Hệ thống vẫn chưa thông báo nó chịu thần phục, vậy thì tiếp tục đi.
“Ngươi không phục, vậy lão phu đánh đến khi ngươi chịu phục.”
Thân ảnh Lục Châu loé lên, quyền cương bộc phát. Móng vuốt của Cùng Kỳ đánh tới, hai cánh vỗ mạnh. Quyền cương như cuồng phong vũ bão nện vào người nó.
Gâu !
Cùng Kỳ đột nhiên phóng tới, há to miệng muốn nuốt chửng Lục Châu. Lục Châu nâng tay gọi ra pháp thân, toà pháp thân cao mười trượng bao bọc lấy toàn thân hắn.
Cùng Kỳ không ngờ Lục Châu lại gọi pháp thân ra, dù miệng nó có to cũng không cách nào nuốt được cả toà pháp thân. Một tiếng giòn tan vang lên, mấy chiếc răng sắc nhọn của nó văng ra, Cùng Kỳ hét thảm, điên cuồng quét đuôi!
Lục Châu lại điều khiển pháp thân nằm ngang cản lại. “Súc sinh, có phục hay không?” Hai tay Lục Châu giơ cao lên trời, từng đạo kiếm cương tức tốc hình thành!
“Vạn Vật Quy Nguyên.” Kiếm cương ông ông rung động.
Cùng Kỳ vỗ cánh, lông tóc toàn thân lại dựng đứng lên, mặt mũi nó đột nhiên biến đỏ.
“Nổi giận?” Lục Châu nhíu mày.
Lúc này hắn đã có thể chắc chắn con hung thú này có cấp bậc cửu diệp. Cho dù là lần trước đối địch với Khương Văn Hư Lục Châu cũng không cảm thấy lao lực như vậy.
Vạn Vật Quy Nguyên bắn ra, ngàn vạn kiếm cương hội tụ lại thành một, đâm thẳng vào Cùng Kỳ. Đúng lúc này, Lục Châu lại lật tay, Vị Danh Kiếm xuất hiện.
“Súc sinh, nếu ngươi còn không phục, lão phu sẽ không nương tay nữa.”
Lục Châu lăng không bay lên, kiếm cương bao phủ Vị Danh Kiếm. Cùng Kỳ cho dù đang nổi giận nhưng cũng là nỏ mạnh hết đà. Phòng ngự mạnh mẽ thì có thể làm gì? Vị Danh Kiếm nhất định có thể phá tan.
Lục Châu nhìn thấy trong mắt Cùng Kỳ vẫn ngập tràn chiến ý. Không ngờ súc sinh này lại hiếu chiến như vậy!
Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn. Ba đạo thân ảnh hiện lên, cho dù là Cùng Kỳ cũng cảm thấy tầm mắt trở nên mơ hồ.
Một giây sau, Vị Danh Kiếm vung lên. Lục Châu nhìn thấy trong mắt Cùng Kỳ ánh lên vẻ sợ hãi.
Vị Danh Kiếm mang theo kiếm cương chém vào người Cùng Kỳ khiến nó bay ngược ra sau. Lục Châu lại đạp không đi tới.
Cùng Kỳ lúc này đã sợ hãi thật sự, nhưng nó vẫn không chịu thần phục. Cùng Kỳ thích nhất là chiến đấu, nhưng bây giờ nó lại không còn muốn tiếp tục đấu với người này nữa, toàn thân không ngừng lùi về sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận