Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 931

Thừa Hoàng nhìn thoáng qua Thắng Ngộ nằm im dưới chân mình, lại nhìn sang Diệp Thiên Tâm và toà pháp thân kim liên…
Lúc này, mấy chục tu hành giả còn di chuyển được vội vàng bay về phía Diệp Thiên Tâm, muốn liều chết đánh một trận cuối cùng.
Diệp Thiên Tâm quay đầu, dùng hết khí lực thốt lên: “Đừng lại đây.”
Các tu hành giả dừng lại, kinh ngạc nhìn nàng và Thừa Hoàng. Bọn họ đã hiểu, Thừa Hoàng hình như không có ác ý.
Thừa Hoàng vừa xuất hiện, phi cầm tẩu thú trong phương viên mười dặm lập tức tán đi, không một con nào dám đến gần, chỉ còn lại Thắng Ngộ đang kêu rên dưới đất.
Thừa Hoàng cúi thấp đầu xuống, mũi nó áp lại gần Diệp Thiên Tâm hít hà, sau đó nó kêu lên một tiếng bi thương.
U !
Thừa Hoàng lại nhấc một chân lên vỗ mạnh vào thân thể Thắng Ngộ, hai chân nó kéo mạnh sang hai bên, Thắng Ngộ lập tức bị phanh thây thành hai nửa!
Đám người nhìn cảnh này mà nổi hết cả gai ốc. Thắng Ngộ là tồn tại mà cửu diệp cũng phải dè chừng, vậy mà ở trước mặt con hung thú khổng lồ này lại chẳng khác gì tờ giấy mỏng tang xé là rách.
Thắng Ngộ chết ngay lập tức. Một viên tinh thạch trong suốt toả ra hồng quang trôi lơ lửng giữa không trung. Dưới ánh mặt trời, tinh thạch đẹp như một viên châu báu sáng loá cả mắt.
“Thắng Ngộ Chi Tâm…” Chúng tu hành giả nhìn trái tim sinh mệnh với ánh mắt sáng rực, bọn họ biết rõ vật này trân quý tới mức nào. Phàm là người muốn tấn thăng cửu diệp đều ao ước có được thứ này.
Nhưng trong tình hình trước mắt, Diệp Thiên Tâm cần thứ này hơn ai hết.
“Bạch Dân có Thừa Hoàng, truyền thuyết này quả nhiên là thật! Chẳng trách Thừa Hoàng không hề có địch ý.”
“Lục tiên sinh được cứu rồi, Đại Viêm được cứu rồi!”
Đám người vừa hưng phấn vừa kích động nhìn Thừa hoàng. Nhưng Thừa Hoàng lại làm ra một hành động kinh người.
Nó há mồm ra, ném viên Thắng Ngộ Chi Tâm vào bụng. Âm thanh nhai nuốt răng rắc vang lên.
Chúng tu hành giả hoàn toàn ngây ngốc.
Ngón tay Diệp Thiên Tâm khẽ run. Tuy rằng nàng có hơi bất ngờ nhưng cũng hiểu được hành vi của Thừa Hoàng. Hung thú vốn là hung thú, nó đã giúp nàng rất nhiều, sao nàng còn có thể hy vọng xa vời?
“Có lẽ đây là vận mệnh của ta.” Diệp Thiên Tâm thở dài một tiếng. Kim liên lại tăng tốc xoay tròn.
Đúng lúc này, Thừa Hoàng phát ra tiếng kêu trầm thấp, bụng nó khẽ nhúc nhích tựa như có gì đó đang cuộn trào. Nó há miệng!
Một viên trái tim sinh mệnh còn óng ánh và chói mắt hơn trước bay ra.
Đám người kinh hô: “Thừa Hoàng Chi Tâm?!”
Đây là viên trái tim sinh mệnh đẹp nhất bọn họ từng thấy. Nó không toả ra hồng quang mà là màu sắc của sinh cơ, đó là màu xanh ngọc lục bảo, tựa như màu sắc tươi đẹp nhất của thiên nhiên. Nó tượng trưng cho sự tín nhiệm, vĩnh hằng và may mắn.
Diệp Thiên Tâm nghi hoặc hỏi: “Ngươi làm gì thế?”
Thừa Hoàng cúi thấp đầu, dùng mũi đẩy tới, viên bảo thạch xinh đẹp trôi về phía Diệp Thiên Tâm.
“Ta không cần!” Diệp Thiên Tâm ngoan cường quay đầu đi. Nếu tấn thăng cửu diệp mà phải hy sinh Thừa Hoàng thì nàng thà rằng không dùng.
Thừa Hoàng lại lần nữa cúi đầu, thôi động trái tim sinh mệnh, sau đó nó đột ngột trừng mắt. Diệp Thiên Tâm bị doạ giật mình, viên trái tim sinh mệnh đột nhiên tan ra thành từng điểm quang hoa bay vọt vào trong miệng nàng.
Sinh cơ cường đại thẩm thấu vào kỳ kinh bát mạch, đan điền khí hải vốn đã khô kiệt lại được bổ sung sinh cơ, rất nhanh sau đó đã tràn trề sức sống, làn da nàng căng bóng trở lại, nếp nhăn biến mất, dung nhan tuyệt diễm lại trở về.
Đám người ngừng thở há hốc mồm nhìn cảnh tượng kinh thế hãi tục này.
Tốc độ xoay tròn của toà kim liên đã giảm bớt, từng vòng tròn năng lượng bắt đầu vận chuyển ngược lên pháp thân.
Đúng lúc này, Thừa Hoàng lại làm ra hành động khiến mọi người tròn mắt.
Nó phóng thẳng lên trời cao, lúc rơi xuống miệng há ra thật to phun ra vô số nguyên khí. Trong khu vực phương viên trăm mét đều bị nguyên khí hùng hồn bao trùm.
Soạt!
Toà pháp thân cao mười trượng hấp thụ nguyên khí rồi bành trướng, chỉ trong khoảnh khắc đã cao lên mười lăm trượng. Toà kim liên to ra, mảnh liên diệp thứ chín thuận thế nhô lên.
Thấy cảnh này, các tu hành giả xung quanh kích động đến mức muốn trào nước mắt.
“Chúc mừng lục tiên sinh!”
Diệp Thiên Tâm mỉm cười nhìn mọi người. “Đa tạ các vị đã trợ giúp.”
Khi mọi người cho là quá trình tấn thăng cửu diệp đã kết thúc, pháp thân và toà kim liên đột nhiên lan tràn sinh cơ. Diệp Thiên Tâm nhớ lại phương pháp của sư phụ, lập tức hiểu ra:
“Sinh cơ trả về?”
Các tu hành giả thấy vậy đều lộ vẻ ngạc nhiên. “Lục tiên sinh, cứ điều tức đi. Chúng ta sẽ hộ pháp!”
Nói xong đám người phân tán ra bốn phương tám hướng bao bọc nàng ở giữa. Diệp Thiên Tâm ngồi xếp bằng, bắt đầu hấp thu ngược thọ mệnh. Toàn bộ quá trình đều có Thừa Hoàng ngồi bên cạnh chiếu cố nàng.
Nửa canh giờ sau, Diệp Thiên Tâm cảm giác được tuổi thọ của mình không chỉ khôi phục hoàn toàn mà còn được bổ sung thêm không ít!
Thừa Hoàng đột nhiên há miệng phun ra một luồng ánh sáng màu xanh đen vào toà kim liên.
Roạt! Kim sắc hoả diễm bốc lên từ chín mảnh liên diệp, nhưng trong đó còn ẩn chứa màu xanh đen nhàn nhạt.
Diệp Thiên Tâm quay sang nhìn Thừa Hoàng, mà Thừa Hoàng thì đang nhìn toà kim liên của nàng với biểu tình hài lòng.
“Nghiệp Hoả!”
Các tu hành giả xung quanh nhìn kim diễm đang cháy rừng rực mà ao ước không thôi.
Chờ đến khi Kim Diễm ổn định, Diệp Thiên Tâm phất tay áo thu hồi pháp thân rồi khom người chắp tay nói: “Đa tạ các vị.”
“Lục tiên sinh xin đừng khách khí, ngài đã trấn thủ Ích Châu lâu như vậy, suốt đoạn đường này chúng ta chẳng làm được gì, còn suýt chút nữa làm vạ đến ngài.” Các tu hành giả gãi gãi đầu.
Diệp Thiên Tâm cười đáp: “Nếu không nhờ có chư vị hỗ trợ thì có lẽ ta đã bị Thắng Ngộ giết chết trước khi Thừa Hoàng kịp đến cứu rồi.”
Đám người rất cảm động. Nhìn thấy có mấy người bị trọng thương, Diệp Thiên Tâm lại nói: “Ta sẽ viết thư gửi về Ma Thiên Các, những vị nào thụ thương có thể đến Ma Thiên Các tu dưỡng trị liệu.”
“Tạ ơn lục tiên sinh.” Ai nấy đều khom người cảm kích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận