Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1566

“Tứ đại trưởng lão Nhạn Nam Thiên giết chết Diệp Chính!”
Tần Đức nắm chặt bàn tay, có phần không thể tin nổi. Trầm mặc một lát, hắn nói: “Tần chân nhân đi Nhạn Nam Thiên?”
“Tần chân nhân đã đi từ sớm.”
“Chuyện giữa Thác Bạt gia tộc và Nhạn Nam Thiên, Tần chân nhân đi làm cái gì?” Tần Đức không hiểu hỏi.
Lúc này lý ra nên lựa chọn trung lập để bọn hắn tranh nhau mới phải.
“Ta cũng không biết.”
Nghe vậy, Tần Đức khẽ thở dài: “Ngươi nên thông tri ta sớm một chút mới phải.”
“Ách… tiểu nhân biết sai.”
Nếu là sớm một khắc đồng hồ, hắn sẽ không ra tay với Tần Nại Hà.
Nếu quả thật tin tức đều là thật, hôm nay chẳng phải hắn đã đắc tội Ma Thiên Các rồi?
Hầy.
Nhạn Nam Thiên.
Đám người Lục Châu đáp xuống vân đài.
Một tên đệ tử cấp tốc bay ra nói: “Triệu công tử!”
Triệu Dục vội vàng nói: “Lục các chủ đã đích thân tới, còn không mau gọi bốn vị trưởng lão ra nghênh đón?”
Người kia nghe vậy, toàn thân lập tức trở nên khẩn trương, nhìn về phía đám người Lục Châu.
“Người của Thác Bạt gia tộc đang ở đây, bốn vị trưởng lão không thể phân thân ra được.”
Triệu Dục hỏi lại: “Thác Bạt gia tộc?”
Nhan Chân Lạc cười nói: “Thác Bạt Tư Thành cấu kết với Diệp Chính cùng làm việc xấu. Nay hắn chết rồi, đám người Thác Bạt gia tộc tìm đến Diệp Chính tính sổ cũng là bình thường.”
“Đúng là oan gia ngõ hẹp.” Triệu Dục nói, “Lão tiên sinh, xin mời.”
Lục Châu dọc theo sườn núi bay lên đỉnh Nhạn Nam Thiên, đám người đồng loạt theo sau.
Nhạn Nam Thiên bốn bề đều là núi, mây mù lượn lờ, non xanh nước biếc.
“Diệp trưởng lão, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Thác Bạt chân nhân là vì giúp Nhạn Nam Thiên các ngươi, chuyện này các ngươi nhất định phải bàn giao cho hợp lý.” Một lão giả mặc thanh bào nói.
Phía đối diện, bốn người Diệp Duy đứng sóng vai, sau lưng đều là đệ tử Nhạn Nam Thiên.
“Thác Bạt chân nhân tài không bằng người, sao có thể trách Nhạn Nam Thiên?” Diệp Duy nói.
“Đến lúc này mà ngươi còn mạnh miệng? Ngươi cho rằng không có Thác Bạt chân nhân, chúng ta không làm gì được các ngươi sao?”
Người của Thác Bạt gia tộc vẫn không tin rằng chân nhân đã chết, dù mệnh thạch đã tắt ngóm từ lâu.
Sau lưng lão giả mặc thanh bào đều là lực lượng trung kiên của Thác Bạt gia tộc, nam thanh nữ tú đều còn khá trẻ tuổi, hai mắt bốc hoả. Chỉ có đám người phía trước khá lớn tuổi mới còn giữ được vẻ bình tĩnh, nhưng thần thái tràn ngập địch ý.
Diệp Duy nói: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Các ngươi dĩ hạ phạm thượng, giết chết Diệp chân nhân. Cho dù chúng ta không làm khó dễ các ngươi thì sau này các ngươi cũng đừng hòng ngẩng đầu trong tu hành giới.” Thanh bào lão giả tiếp tục nói, “Ta đã thông tri cho Tần chân nhân, để hắn đến đây chủ trì công đạo.”
“Tần chân nhân?” Diệp Duy nhướng mày.
Tất cả đệ tử Nhạn Nam Thiên đều biết Diệp chân nhân và Tần chân nhân không ưa gì nhau.
Quanh năm bọn hắn đều đến Thanh Vân Sơn luận đạo, nhìn như luận bàn, kỳ thực ra tay đều là chiêu hiểm.
Vù vù vù…
Từng thân ảnh bay tới.
“Ma Thiên Các, Lục các chủ giá lâm!”
Diệp Duy vội vàng xoay người, cùng ba vị trưởng lão khác cung kính hành lễ:
“Cung nghênh Lục các chủ.”
Các đệ tử Nhạn Nam Thiên không hiểu ra sao, nhưng hiện tại Diệp Chính chết, bọn hắn đương nhiên phục tùng hiệu lệnh của bốn vị trưởng lão, bèn xoay người hành lễ theo.
Đám người Thác Bạt gia tộc không khỏi mộng bức.
Thanh liên giới từ bao giờ lại có nhân vật Lục các chủ?
Có thể khiến cho bốn vị trưởng lão hành đại lễ thì không có mấy người. Cho dù là hoàng thân quốc thích đến, đám người Diệp Duy chưa chắc chịu liếc nhìn một lần.
Lục Châu lăng không chắp tay, nhìn quanh một vòng.
Hắn không gấp gáp hạ xuống. Trận pháp nơi này cực kỳ quỷ dị, không giống trận pháp thông thường.
Dù Diệp chân nhân đã chết thì đám người tiếp cận chân nhân này vẫn có cơ hội lợi dụng trận pháp để thi triển ra lực lượng chân nhân.
“Diệp Duy, mấy ngày không gặp, ngươi tiều tuỵ đi không ít.” Lục Châu đứng từ trên cao nhìn xuống nói.
Đám đệ tử Nhạn Nam Thiên xì xào bàn tán.
Thác Bạt gia tộc cũng hệt như vậy. Người này từ thái độ, khí thế, cách ăn nói đều hệt như người quanh năm ở vị trí cao, bọn hắn quyết định không tuỳ tiện xen vào. Người này có thể khiến Diệp Duy khúm núm, tuyệt không tầm thường, có thể là Nhạn Nam Thiên biết Thác Bạt gia tộc gọi Tần Nhân Việt đến nên mới tìm cao thủ khác hợp tác, đối kháng với Thác Bạt gia tộc.
Diệp Duy nói: “Đa tạ Lục các chủ quan tâm, ta còn gánh vác được, không có gì đáng ngại.”
Lục Châu gật đầu, nói thẳng vào điểm chính: “Đầu của Diệp Chính đâu?”
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng. Các đệ tử Nhạn Nam Thiên sôi trào.
Đám người Thác Bạt gia tộc thì mừng thầm. Diệp Duy à Diệp Duy, ngươi đem mặt nóng dán vào mông lạnh của người ta, đáng đời ngươi!
Nhưng mà…
Diệp Duy không để ý tới phản ứng của mọi người, khom người đáp:
“Diệp Chính làm việc ngang ngược, không để ý tới quy củ của Nhạn Nam Thiên, vì lợi ích bản thân mà dẫn theo Tam Thập Lục Thiên Cương trận kỳ đi bắt Hỏa Phượng, khiến Tam Thập Lục Thiên Cương chết thảm. Sau đó, Diệp Chính lại vì thù hận che mắt mà đem Thái Hư Huyền Đan tặng cho Thác Bạt Tư Thành, cấu kết với hắn đi cướp bóc Thiên Khải Chi Trụ trong Ngung Trung, khiến mấy chục đệ tử Nhạn Nam Thiên và đệ tử Thác Bạt gia tộc toàn bộ chết thảm.”
“Diệp Chính chấp mê bất ngộ, phạm phải vô số sai lầm. Diệp Duy ta thân là đại trưởng lão Nhạn Nam Thiên, thay các bậc tiên hiền, thay hương hồn năm mươi sáu vị đệ tử đã chết, thay toàn thể Nhạn Nam Thiên thanh lý môn hộ!”
Hắn xoay người, cao giọng nói: “Mang đầu Diệp Chính lại đây!”
“Câu nói cuối cùng ẩn chứa cực lớn nguyên khí tạo thành một đạo sóng âm chấn động màng nhĩ mọi người.
Lục Châu cũng không ngờ Diệp Duy có thể ăn nói hùng hồn, hiên ngang lẫm liệt như vậy. Có điều… hắn nói đều là sự thật.
Một tên đệ tử bước nhanh tới, tay cầm khay phủ một tấm vải bạt, trên mặt tràn đầy mồ hôi. Hắn đi tới trước mặt đám người rồi quỳ xuống, nâng cao khay lên quá đỉnh đầu.
Ánh mắt mọi người nhìn về cái khay kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận