Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1441

“Một số tu hành giả thanh liên giới cường đại hơn hẳn hắc liên giới, chính ‘cân bằng’ đã quản thúc bọn hắn, không cho bọn hắn xâm nhập các giới khác?”
“Biết rõ còn cố hỏi.” Lục Ngô lười trả lời mấy câu hỏi ngu ngốc này.
“Thôi được rồi… ngươi nguyện xem Đoan Mộc Sinh là thiếu chủ, lão phu có thể cho ngươi một cơ hội gia nhập Ma Thiên Các.” Lục Châu nói.
“Ma Thiên Các?”
Lỗ tai Lục Ngô dựng đứng lên, tựa như vừa nghe được một tin tức kinh thiên động địa, trong mắt nó ngập tràn bát bái, lỗ mũi phì ra nhiệt khí:
“Đường đường là chân nhân lại lưu lạc đến mức này… Thật đáng buồn, đáng tiếc nha…”
“Ngươi nghĩ cho kỹ đi.” Lục Châu thản nhiên đáp.
Lục Ngô không thèm nghĩ ngợi, xem thường nói: “Miếu nhỏ… làm sao chứa được ta?”
“Ê, tiểu lão hổ, ngươi quá ảo tưởng về bản thân rồi đó.” Hải Loa không phục nói.
“Hửm?” Lục Ngô quay đầu nhìn nàng.
“Đừng nói là ngươi, cho dù chân nhân muốn gia nhập Ma Thiên Các, chưa chắc sư phụ ta sẽ đồng ý đâu.”
Lục Châu hỏi: “Ngươi dự định tiếp tục ở lại bí ẩn chi địa?”
Lục Ngô trầm thấp nói: “Tạm thời thiếu chủ không thể quay về.”
“Cần bao lâu mới dung hợp xong?”
“Ít thì ba, năm tháng… nhiều thì ba, năm năm.”
Lục Châu gật đầu, chỉ tay về phía Nguyệt Quang lâm địa: “Vậy ngươi tiến vào Nguyệt Quang lâm địa mà đợi đi.”
Lục Ngô hồ nghi nhìn cánh rừng tối đen trước mặt, có hơi khiếp đảm.
“Ngươi chưa từng đến đó?” Lục Châu hỏi.
Theo lý thuyết, Lục Thiên Thông là tổ tiên Lục Thiên Sơn, lại quen biết đã lâu với Đoan Mộc Điển, không có lý nào Đoan Mộc Điển lại chưa từng đến hắc liên giới?
Nhưng nghĩ lại thông đạo này đi về phía kim liên giới chứ không phải hắc liên, có lẽ trước đó Lục Ngô đi hắc liên bằng một con đường khác.
Thấy Lục Ngô lắc đầu, Lục Châu lại hỏi: “Trừ bí ẩn chi địa sau lưng chúng ta, còn có hai bí ẩn chi địa nữa, ngươi từng đến đó chưa?”
Lục Ngô lại lần nữa lắc đầu.
Ngẫm lại cũng đúng, nơi đó được nhân loại gọi là bí ẩn chi địa, nhưng đối với Lục Ngô thì đó chẳng phải là bí ẩn gì, nó không biết cũng chẳng có gì lạ.
“Cửu cửu quy nhất… thú vị.” Lục Châu cảm thấy suy luận của Tư Vô Nhai đã rất gần với chân tướng.
“Cứ cố ra vẻ khó hiểu.” Lục Ngô lầm bầm một tiếng.
“Ngươi biết vẽ bản đồ không?” Lục Châu thử thời vận hỏi.
Lục Ngô ngửa mặt lên trời gầm rú một tiếng, khiến đám dã thú bị doạ chạy tứ tán.
“Suỵt ! ngươi kêu um lên làm gì?” Hải Loa cạn lời nhìn nó.
Lục Ngô cúi thấp đầu nhìn về phía Hải Loa, bỗng mở miệng: “Nha đầu, bản hoàng thật hiếu kỳ… vì sao ngươi lại am hiểu thú ngữ.”
“Chẳng phải ngươi cũng am hiểu ngôn ngữ nhân loại đó sao?” Hải Loa hỏi ngược lại.
Lục Ngô nhướng mày vẻ sửng sốt: “Cũng đúng.”
“Ta vốn sinh ra đã am hiểu thú ngữ, ta còn am hiểu âm luật, hiện tại đã là thập diệp rồi nè…”
Ông !
Nàng khoe khoang vươn tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một toà hồng liên nhỏ. Ý niệm khẽ động, hồng liên bốc lên Nghiệp Hoả, ngọn lửa lập loè phản chiếu trong mắt Lục Ngô.
Lục Ngô hết nghiêng đầu sang trái lại nghiêng sang phải quan sát Nghiệp Hoả, sau đó kinh ngạc nói: “Nha đầu, ngươi bao nhiêu tuổi?”
Hải Loa gãi đầu đáp: “Mười… mười tám?”
Nói đúng ra nàng cũng không biết mình bao nhiêu tuổi.
Khi sư phụ thu nhận nàng, nàng chỉ mới khoảng mười tuổi. Sau mấy năm sống ở Ma Thiên Các, lại lớn lên trong vòng một đêm ở Thiên Vũ Viện, nàng không rõ mình có nên tính số tuổi này vào không.
“Không có khả năng!” Lục Ngô lắc đầu, “Ngươi đang vũ nhục… trí tuệ của bản hoàng vĩ đại!”
Lục Châu chắp tay sau lưng nói: “Bởi vì đây là đồ nhi của lão phu.”
Lục Ngô ngơ ngẩn.
Nó quay đầu nhìn Đoan Mộc Sinh trên lưng mình, lại nhìn Hải Loa… rồi nhìn về phía Diệp Thiên Tâm.
Diệp Thiên Tâm không khoe khoang bản sự như Hải Loa, nàng có tri thức hiểu lễ nghĩa, khom người lễ phép nói:
“Diệp Thiên Tâm, lục đệ tử Ma Thiên Các, chủ nhân của Thừa Hoàng.”
Lục Ngô lại lắc đầu: “Không có khả năng!”
Nó cúi thấp đầu, lỗ tai dựng thẳng, cảm giác đối phương đang vũ nhục trí thông minh của mình.
Lục Châu thản nhiên nói: “Bởi vì bọn họ… đều giống Đoan Mộc Sinh.”
Cánh rừng trở nên yên tĩnh trầm mặc.
Lục Ngô nghiêng đầu suy nghĩ một chút. Nghĩa đen chính là… trên người bọn họ đều có hạt giống Thái Hư. Chỉ có như vậy mới giải thích được thiên phú khác thường của bọn họ từ đâu mà có. Tất cả mọi người đều biết nhóm hạt giống Thái Hư thành thục vào ba trăm năm trước đã biến mất không rõ tung tích.
“Ba viên?” Lục Ngô lại cúi thấp người, khẽ hỏi.
“Mười viên.” Lục Châu thản nhiên đáp.
Không khí lại trở nên ngưng trệ.
Lát sau !
“Việc này… không có khả năng! Ngươi đang vũ nhục trí tuệ bản hoàng!”
Oanh!
Nó hung hăng nâng móng vuốt lên cào cào vào mặt đất, tạo thành những khe rãnh như vực sâu.
Lục Châu yên lặng lấy ra Thái Hư Kính, truyền vào Thái Huyền chi lực rồi chiếu lên người Diệp Thiên Tâm và Hải Loa. Trên người các nàng từ từ bốc lên quang hoa nhàn nhạt.
Lục Ngô mở to mắt nhìn trừng trừng… đây đích thực là khí tức Thái Hư, nồng đậm đến mức chỉ có thể là… hạt giống Thái Hư.
“Không thể nào… không thể nào…” Lục Ngô lùi lại mấy bước, “Vì sao… lại nói với ta?”
“Lão phu tin tưởng ngươi.” Lục Châu đáp.
Lục Ngô cạn lời.
Lão tặc tin tưởng bản hoàng? Lời nói chân thành nhưng lại phi lý vô cùng.
“Đây là thành ý của lão phu…” Lục Châu xoay người bay ra trước mặt Lục Ngô, nhìn thẳng vào mắt nó nói.
“Ngươi không sợ bản hoàng bán đứng ngươi?”
“Với trí tuệ của ngươi, sẽ không làm ra hành vi ngu xuẩn như thế.”
Lục Ngô gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy.”
Diệp Thiên Tâm và Hải Loa đều nghẹn họng.
Mặc dù thời gian tiếp xúc với Lục Ngô không lâu nhưng hai nàng đã biết được điểm mấu chốt của Lục Ngô, đó là nó vô cùng tự luyến.
Lục Ngô trầm ngâm một lát rồi nói: “Hơn ba trăm năm trước…”
“Toàn bộ đều rơi vào tay lão phu.” Lục Châu gật đầu nói.
Nói xong, Lục Châu tung người nhảy lên lưng Thừa Hoàng.
Thừa Hoàng hiểu ý, phóng về phía Nguyệt Quang lâm địa, để lại một mình Lục Ngô mộng bức, cự trảo không ngừng cào cào dưới đất.
Mười viên hạt giống… mười đại Chí Tôn… thủ đoạn của lão tặc thật là…!
Còn có bắp đùi nào thô và to hơn sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận