Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1576

Vù.
Hai người lao về phía tầng dưới Bạch Tháp.
Tần Đức tìm kiếm khắp Bạch Tháp nửa ngày vẫn không phát hiện thấy một bóng người nào, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác khó hiểu. Hắn nhất định phải nhanh chóng xác nhận vị trí của Tần Nại Hà và Tư Vô Nhai.
Đúng lúc này, hắn cảm ứng được nguyên khí rung động đặc thù, thân ảnh lập tức loé lên, xuất hiện cách Tư Vô Nhai và Diệp Thiên Tâm không xa.
“Ta xem ngươi chạy đi đâu!” Tần Đức vừa thấy đã tung chưởng.
Tư Vô Nhai ném Khổng Tước Linh ra, khổng tước xoè ra đôi cánh dài đến hơn mười trượng lóng lánh kim quang, nhanh chóng tăng tốc.
Chưởng ấn không đánh về phía Diệp Thiên Tâm nên nàng thuận lợi hạ xuống, huống chi tu vi nàng cao hơn Tư Vô Nhai, ấn pháp Điệp Luyến Hoa cấp tốc kéo Tư Vô Nhai xuống.
Oanh!
Một chưởng này rơi vào Bạch Tháp.
Tư Vô Nhai không hoảng hốt mảy may, vừa rơi xuống vừa nói: “Tần trưởng lão, ngươi thua rồi.”
Tần Đức giật mình nói: “Cái gì?”
“Tần Nại Hà đã được ta đưa về thanh liên giới!”
Tần Đức nghe vậy, càng cảm thấy người trẻ tuổi này quá đáng ghét, vô cùng khó chịu. “Ngươi dám trêu đùa lão phu?!”
Vù!
Trên không trung lưu lại từng đạo tàn ảnh. Tần Đức tức giận nói: “Ta bắt ngươi cũng được!”
Dù sao hắn chỉ cần có con tin để uy hiếp, Lục các chủ cũng được, mà Tần Nhân Việt cũng thế. Hiện tại hắn càng cảm thấy người trẻ tuổi này thích hợp làm con tin hơn.
Tần Nại Hà đã hao tổn một Mệnh Cách, còn bị trọng thương, Tần Đức có bắt được thì cũng phải trị thương cho hắn, nếu để hắn chết thì coi như mất đi kim bài bảo mệnh.
Tốc độ của cường giả mười bảy Mệnh Cách cực nhanh.
Tầng dưới đáy Bạch Tháp chính là phù văn đại điện. Tư Vô Nhai không ngờ Tần Đức dám can đảm nhắm vào mình, bèn nói ngay: “Đi thôi.”
“Ngươi đi không được!” Tần Đức đáp xuống mặt đất trước, vung chưởng đánh xuống.
Oanh!
Đại địa run lên.
Trong phù văn đại điện, các thành viên Bạch Tháp đều đã có mặt. Thẩm phán giả Ninh Vạn Khoảnh và Tất Thạc lập tức cảm thấy không ổn.
“Hắn tinh thông phù văn thông đạo! Nhanh khởi động!” Ninh Vạn Khoảnh tung chưởng.
Ầm.
Chưởng ấn chụp về phía phù văn thông đạo, thông đạo sáng lên nhưng ngay sau đó lại dập tắt.
“Hỏng rồi, phù văn thông đạo không thể kết nối với năng lượng.”
Tư Vô Nhai nhướng mày.
Tần Đức cười lạnh nói: “Sao ngươi không chạy nữa đi?”
Chân mày giãn ra, Tư Vô Nhai chắp tay nói: “Ngươi muốn đối địch với Ma Thiên Các?”
“Ta không còn lựa chọn nào. Nếu không vì sư phụ ngươi, ta đã không rơi vào kết cục này. Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi.” Tần Đức nói.
“Ta cược ngươi không chỉ không dám giết ta, mà còn không dám đụng đến ta.”
Tư Vô Nhai quay đầu ra hiệu cho mọi người không được hành động, sau đó hít sâu một hơi nhìn về phía cửa điện, trong đôi mắt thâm thuý tản ra vẻ quỷ dị.
Nghe Tư Vô Nhai nói vậy, Tần Đức không khỏi sửng sốt.
Lúc này Tư Vô Nhai không lui mà tiến, cất bước đi về phía cửa điện, tốc độ không nhanh.
“Thất sư đệ?!” Diệp Thiên Tâm gọi.
“Yên tâm.”
Hắn vẫn tự tin như trước.
Diệp Thiên Tâm đương nhiên biết Tư Vô Nhai làm việc chu đáo, nhưng lúc này kế hoạch dù có chu toàn bao nhiêu, đứng trước lực lượng cũng trở nên yếu ớt không chịu nổi một kích.
Tần Đức cười lạnh nói: “Người trẻ tuổi, khi bản trưởng lão chơi đùa thủ đoạn, ngươi còn chưa ra đời đâu.”
Tay phải Tần Đức điều động nguyên khí.
Tư Vô Nhai tiếp tục cất bước, khi hắn đi tới cách cửa điện mười mét, Tần Đức vừa định xuất thủ bỗng nhìn thấy trong mắt Tư Vô Nhai hiện ra một tia hồng quang.
“Hả?”
Tia hồng quang kia đỏ như tiên huyết bị thiêu đốt, như cốt thép bị nung trong lò, như ánh ráng chiều buổi hoàng hôn.
Càng quỷ dị là, khi Tần Đức nhìn thấy hồng quang kia, trong lòng hắn nảy sinh ba động. Một cảm giác không ổn xuất hiện.
Khổng Tước Linh trên lưng Tư Vô Nhai lại xoè ra lần nữa. Đôi cánh dài hơn mười trượng giang rộng, ngăn trở toàn bộ cửa điện.
Tư Vô Nhai đứng đó, lạnh nhạt nhìn Tần Đức, dáng vẻ tự tin vô cùng. “Ngươi dám không?”
Tần Đức theo bản năng lui lại một bước. Hắn trừng to mắt, cau mày nói: “Không thể nào, hắn đã sớm chết!”
Tần Đức ra sức lắc đầu, sắc mặt khôi phục lại như cũ, tức giận nói: “Cố làm ra vẻ, ta nhất định phải bắt ngươi!”
Vù!
Hư ảnh loé lên, Tần Đức vọt vào đại điện.
Tư Vô Nhai thu hồi cánh, cấp tốc xạ kích ra ngàn vạn kim châm. Phanh phanh phanh… nhưng không có tác dụng.
Khi Tần Đức đã đến trước mặt, ba người Diệp Thiên Tâm, Ninh Vạn Khoảnh và Tất Thạc đồng thời đánh ra chưởng ấn.
Ầm!
Tần Đức đứng yên không động, mà ba người liên tục lùi về sau, khí huyết cuồn cuộn.
Tần Đức không muốn giết Tư Vô Nhai, chỉ muốn bắt sống hắn, bèn mỉm cười nói: “Nếu ngươi không đi cùng ta, ta sẽ giết bọn hắn.”
Tư Vô Nhai cau mày.
Ông…
Ba vạn đạo văn trên Bạch Tháp đột nhiên sáng lên, tựa như có dòng điện chảy qua, dòng điện đi đến đâu đạo văn sáng đến đó.
Tần Đức theo bản năng ngẩng đầu nhìn.
Đúng lúc này, trên bầu trời có một nữ tử mặc áo lam chậm rãi hạ xuống.
“Lại một người nữa tới chịu chết.” Tần Đức vung chưởng lên trời.
Chưởng ấn hùng hậu đánh về phía nữ tử, dù nàng không chết cũng phải bị trọng thương.
Réc !
Một tiếng kêu vang vọng chân trời. Âm công đánh xuống chấn vỡ toàn bộ chưởng ấn.
Tần Đức cả kinh, lập tức nhìn lên không trung. Chỉ thấy một con hung thú trông như chim, toàn thân đỏ rực đắm trong khí tức thần bí đang lao vọt xuống.
Tần Đức đưa tay nâng đỡ.
Ầm!
Hắn bị chấn bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu.
Hồng điểu đáp xuống đất, lam y nữ tử đứng trên lưng nó.
“Phụng mệnh chủ nhân, phàm là kẻ xâm chiếm Bạch Tháp, giết không tha.”
Đám người trong phù văn đại điện kinh ngạc vô cùng, không rõ người này là ai. Đoàn người đồng loạt bay ra khỏi đại điện.
Các thành viên Bạch Tháp nhận ra hung thú kia.
“Trọng Minh Điểu.”
“Khí tức Thái Hư thật nồng nặc!”
Không có người nào hiểu rõ về thánh thú, chỉ có thể dựa vào kiến thức có hạn của bản thân mà tiến hành phân tích và phán đoán.
Trọng Minh Điểu ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trước mặt đám người, nhìn chằm chằm vào đại trưởng lão Tần Đức đã bị nó dùng một chiêu đánh trọng thương.
Không có chiêu thức hoa lệ, không có tràng cảnh đất trời nghiêng ngả hay lực lượng bài sơn đảo hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận