Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1863: Thanh niên tài tuấn thần bí

Hư ảnh đứng chắp tay sau lưng, trên thân toả ra vầng sáng từ từ biến lớn, bao trùm không gian ngàn dặm xung quanh. Mặt biển cuồn cuộn, sóng đánh ngập trời.
Thân ảnh khổng lồ dưới đáy biển từ từ bơi lên.
Hư ảnh uy nghiêm nói: “U mê không tỉnh, cần gì chứ?!”
Sóng biển lại lăn lộn tung trời.
“Dù ngươi có bơi quanh Thái Hư một trăm ngàn năm thì kết quả cũng là như thế.”
Rào !
Nước biển dâng lên, con hải thú khổng lồ như đại địa nâng hư ảnh lên cao tới bầu trời.
Hư ảnh khẽ đạp xuống. Oanh! Hải thú bị đạp chìm vào trong nước.
“Dù ngươi có thân thể vô địch thì cũng sẽ đến đại hạn thọ mệnh. Thái Hư không giúp được ngươi, nhân loại càng không giúp được ngươi…”
“Niệm tình ngươi trợ giúp nhân loại duy trì cân bằng suốt một trăm ngàn năm qua, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
Ông.
Hư ảnh biến mất.
Côn Bằng phẫn nộ gào thét, cuốn lên sóng biển cao vạn trượng khiến đất trời rung chuyển!
...
Một canh giờ sau, trên một chuỗi hòn đảo nằm giữa biển khơi.
Tại hòn đảo lớn nhất lơ lửng giữa không trung có một cung điện vàng son lộng lẫy.
Hư ảnh xuất hiện phía trên cung điện, tay chắp sau lưng, sắc mặt thản nhiên. Không bao lâu sau, trong cung điện truyền ra một giọng nói:
“Có việc gì phiền não mà khiến Đại Đế phải đích thân tới đây?”
Một nam tử trung niên bay ra khỏi cung điện, đối diện với hư ảnh.
Hư ảnh nói: “Bạch Đế, dạo này khoẻ chứ?”
“Làm phiền Thái Hư nhớ thương, mọi việc vẫn thuận lợi.” Bạch Đế cười đáp.
“Nghe nói người của ngươi xuất hiện trong bí ẩn chi địa, bản đế cố ý đến đây để chứng thực.” Đại Đế nói.
“Loại sự tình này sao không để bốn vị thần quân đi là được rồi, cần gì phải tự mình giá lâm. Địa phương nhỏ này của ta e là không đủ tư cách tiếp đãi Đại Đế tôn quý.”
“Không chào đón bản đế?”
“Đương nhiên không phải. Mấy việc kia đều là do ta được người nhờ vả thôi.” Bạch Đế thẳng thắn đáp.
“Năm đó ngươi vô duyên vô cớ rời khỏi Thái Hư, không tiếp tục qua lại với Thái Hư nữa. Ai có thể khiến ngươi làm ra chuyện như vậy?” Đại Đế nghi hoặc hỏi.
Bạch Đế cười nói: “Không nói cho ngươi biết.”
“Hửm?”
Đại Đế khẽ lắc đầu rồi hỏi tiếp, “Ngươi ban ngọc bài cho người khác, để kẻ đó tiến vào Đại Uyên Hiến cũng là được người nhờ vả?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi lệnh cho người đến Thiên Khải Chi Trụ ở Tác Ngạc, chấn nhiếp nhân loại dị tộc để tiện cho kẻ đó tiến vào cũng là được người nhờ vả?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi lệnh cho người tới Đại Hàn, cản trở Lê Xuân của Huyền Dặc điện cũng là được người nhờ vả?” Đại Đế liên tục hỏi ba câu, ngữ khí rất bình tĩnh, không đoán được là vui hay giận.
Hai câu hỏi trước Bạch Đế trả lời rất lưu loát, đến câu thứ ba thì hơi do dự, cuối cùng vẫn nói: “Đúng vậy.”
“Người nhờ vả ngươi là ai?”
Đại Đế không cho rằng thế gian này tồn tại một người có mặt mũi như vậy, khiến cho Bạch Đế phải ra tay tương trợ.
Bạch Đế cười ha hả, có vẻ trêu ghẹo nói: “Ngươi đang rối.”
Đại Đế trầm mặc, chỉ yên lặng nhìn Bạch Đế. Bạch Đế ngừng cười, chỉ tay về phía những hòn đảo lơ lửng xung quanh: “Ngươi nhìn đi, đảo ở đây xinh đẹp biết bao nhiêu.”
Biểu tình của Đại Đế vẫn không thay đổi. Bạch Đế tiếp tục nói: “Ngươi nhìn xem, nước ở đây trong vắt thế này.”
Đại Đế dường như nghe hiểu được ý tứ của hắn, bỗng nhiên mở miệng: “Ngươi lại tấn thăng.”
Bạch Đế mỉm cười nhìn Thánh Điện chi chủ nói: “Người này là một vị thanh niên tài tuấn, là tu hành giả có thiên phú mạnh nhất mà ta từng thấy.”
Biểu tình trên mặt Đại Đế rốt cuộc cũng biến đổi: “Gọi hắn ra gặp bản đế một lần.”
“Không gặp.” Bạch Đế lắc đầu.
“Nếu đúng như lời ngươi nói, bản đế cũng sẽ dốc túi dạy bảo, truyền lại y bát cho hắn, để hắn trở thành người thừa kế Thánh Điện.” Đại Đế thản nhiên nói, nhưng thanh âm hắn mang theo một cỗ sóng âm truyền đi khắp các hòn đảo.
Bạch Đế cười ha hả: “Việc này chỉ sợ phải làm Đại Đế thất vọng rồi. Kẻ này nhìn xa trông rộng, có kiến giải độc đáo về mọi mặt nhân sinh. Tuy Thái Hư là nơi người người hướng tới nhưng chưa chắc hắn đã thích.”
Đại Đế khẽ lắc đầu: “Bạch Đế, nếu ngươi muốn trở lại Thái Hư thì bản đế sẽ cho ngươi mặt mũi, cần gì phải bịa ra một người không tồn tại như vậy để lừa gạt bản đế?”
Bạch Đế khịt mũi cười: “Đại Đế nên học cách tín nhiệm người khác, có như vậy thập điện mới chịu nghe lời Thánh Điện.”
Nghe vậy, Đại Đế nhíu mày một cái, sau đó lại giãn ra. “Bản đế duy trì cân bằng trong thiên hạ chẳng lẽ là sai?”
“Không sai.”
“Thập đại Thiên Khải Chi Trụ lập nên căn bản cho thiên hạ. Ngươi nhúng tay vào Thiên Khải Chi Trụ, bản đế không nên hỏi sao?”
“Nên hỏi.”
“Cho bản đế một lý do rõ ràng.” Ngữ khí của Đại Đế trở nên lạnh nhạt.
“Vẫn là đáp án ta vừa nói được người ta nhờ vả.”
Bạch Đế biết rõ Đại Đế không có đáp án sẽ không chịu rời đi, đành phải thở dài giải thích:
“Nếu ta muốn trở lại Thái Hư thì trực tiếp tìm ngươi là được, cần gì phải quanh co lòng vòng? Ngươi cảm thấy Thái Hư là tiên cảnh người người yêu thích, nhưng ta thì không. Ta thích nơi này, nước rất trong xanh, quang cảnh thanh tịnh, trời mây bát ngát, người của ta an cư lạc nghiệp, tự do tu hành ở chốn này…. Ta chẳng thấy nó kém Thái Hư ở chỗ nào.”
Đại Đế ngắm nhìn bốn phía, hoàn cảnh nơi này độc đáo ưu nhã, thanh tịnh dễ chịu. Mặt biển không có sóng to gió lớn, trong phạm vi ngàn dặm cũng không có hung thú quá cường đại nào xuất hiện.
Nhìn xuống mặt biển có từng đạo vòng tròn gợn sóng, Đại Đế nói: “Cổ trận ở hòn đảo thất lạc này cũng được ngươi chữa trị.”
Bạch Đế nói: “Còn xài tốt.”
Đại Đế có hơi tin tưởng vị thanh niên tài tuấn kia là thật. Đống cổ trận này tồn tại từ khi thiên địa sinh ra, phức tạp huyền ảo vô cùng. Nếu kẻ đó có thể chữa trị cổ trận vậy thì hẳn sẽ biết cách gia công thập đại Thiên Khải Chi Trụ, để nó vững bền với thời gian.
“Thật sự không cho gặp?”
“Xin lỗi.” Bạch Đế đưa tay. “Mời.”
Đây là muốn đuổi khách nha. Đại Đế nhìn quanh một vòng nhưng không thấy bất luận kẻ nào, bèn nói: “Thôi vậy.”
“Cung tiễn Đại Đế.” Bạch Đế mỉm cười nói, thái độ không hề thay đổi.
Đại Đế xoay lưng đi, giọng uy nghiêm nói: “Quản người của ngươi cho tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận