Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 712

Nghe xong tin tức này Lục Châu cũng không thấy bất ngờ. Trước đó hắn đã cho rằng đế sư Đại Viêm còn sống, chuyện của nữ tử họ Lạc và hồng liên sớm muộn gì cũng sẽ có manh mối. “Bảo hắn tiếp tục điều tra.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Chư Hồng Cộng khom người nhìn thoáng qua Diệp Thiên Tâm rồi cười hắc hắc: “Sư phụ, đồ nhi cũng có một vấn đề muốn xin sư phụ giải đáp cho.”
“Có lòng ham học đó là chuyện tốt…” Lục Châu cũng rất vui vẻ, nếu dạy dỗ đám đồ đệ nên người thì điểm công đức thu được sẽ nhanh hơn tự mình tu luyện rất nhiều.
“Gần đây không hiểu vì sao… đồ nhi luôn cảm thấy có người đang theo dõi đồ nhi.”
Thần Đô đã ổn định, Hoàng thành thái bình, ai còn dám theo dõi Chư Hồng Cộng?
Lục Châu nói: “Ngươi chắc chắn có người theo dõi mình?”
Phịch!
Chư Hồng Cộng lập tức quỳ xuống rồi dịch lên phía trước, sau đó ngoẹo đầu nhìn Diệp Thiên Tâm: “Sư tỷ xích ra chút đi, tỷ đang cản đường đệ dập đầu với sư phụ nè.”
Diệp Thiên Tâm đầu đầy dấu hỏi chấm? chấm hỏi?
Chư Hồng Cộng hùng hồn nói: “Sư phụ, ngài không biết đó chứ, đồ nhi ở Mãnh Hổ sơn trại mấy năm, thứ am hiểu nhất chính là tính cảnh giác.”
Diệp Thiên Tâm kinh ngạc: “Cảnh giác?”
“Cũng có thể gọi là trực giác… Mấy ngày nay đồ nhi luôn cảm thấy có người theo dõi mình, nhưng bọn hắn chỉ quan sát từ xa. Sư phụ, đồ nhi nghe người ta nói đám fan cuồng có thể làm ra rất nhiều hành vi điên cuồng khác người. Loại chuyện này đồ nhi nên làm như thế nào đây?”
Lục Châu, Diệp Thiên Tâm chỉ biết câm nín.
Diệp Thiên Tâm cảm thấy không khí có hơi xấu hổ, bèn khom người cáo từ: “Sư phụ, đồ nhi xin lui xuống trước.”
“Đi đi.”
Sau khi Diệp Thiên Tâm rời đi, Lục Châu nhìn Chư Hồng Cộng đang quỳ dưới đất, khẽ hỏi: “Là ở Hoàng thành hay là Thần Đô?”
“Có đôi khi trong Thần Đô, cũng có khi ở trong hoàng cung.” Chư Hồng Cộng nói.
“Tối nay ngươi ở lại đây, bên cạnh vi sư.”
“Á?” Chư Hồng Cộng sững sờ.
Không phải nên khen mị lực cá nhân của mình quá mạnh, đồng thời khuyên bảo mình không nên kiêu ngạo, phải tiếp tục cố gắng sao?
“Ngươi có ý kiến gì?” Ánh mắt Lục Châu trở nên thâm thuý.
“Dạ không không, không có ý kiến… tạ ơn sư phụ!” Chư Hồng Cộng lệ rơi đầy mặt.
Lục Châu chỉ tay về phía tấm bồ đoàn bên cạnh. “Vậy thì cùng tu hành với vi sư.”
Chư Hồng Cộng khóc không ra nước mắt, đành miễn cưỡng ngồi xếp bằng trên tấm bồ đoàn.
Lục Châu liếc mắt nhìn hắn khiển trách: “Ngồi thẳng người lên, tâm bình khí hoà, tập trung tinh thần.”
“ Vâng.” Chư Hồng Cộng ngồi thẳng người dậy, sống lưng thẳng tắp. “Sư phụ… đồ nhi đột nhiên cảm thấy kẻ rình rập kia không thể làm gì được đồ nhi, hay là để đồ nhi tự đi xử lý hắn?”
Lục Châu không mở mắt mà uy nghiêm nói: “Làm càn.”
Chư Hồng Cộng run rẩy không dám động nữa.
[Ting ! dạy dỗ Chư Hồng Cộng, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
Màn đêm buông xuống.
Lục Châu ngồi yên không hề nhúc nhích, toàn thân đã tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Chư Hồng Cộng ngồi xếp bằng không được thoải mái, thỉnh thoảng lại uốn éo vặn người, sống lưng mỏi nhừ. Đến đêm khuya, con hàng này dứt khoát nhắm mắt ngủ.
Lục Châu khẽ mở mắt nhìn thoáng qua rồi tiếp tục lĩnh ngộ, không thèm quan tâm.
Một đêm trôi qua, không hề có kẻ nào can đảm lại gần hoặc theo dõi Chư Hồng Cộng.
Sáng sớm hôm sau.
Lục Châu mở mắt ra, lực lượng phi phàm đã tăng lên không ít.
Hắn nhìn sang bên cạnh, phát hiện Chư Hồng Cộng đang ngủ say như lợn, tiếng ngáy vang trời, thậm chí còn chảy nước bọt ướt cả bồ đoàn.
Lục Châu tức điên. Đệ tử Ma Thiên Các mà lại thế này à?
“Đồ hỗn trướng!”
“Á?!”
Chư Hồng Cộng giật mình tỉnh lại, vội vàng lau đi nước bọt, quỳ xuống đất nói: “ Sư phụ, chào buổi sáng ạ!”
“Ngươi đã không có lòng tu luyện thì ra ngoài chơi đi. Nếu gặp phải gian tế dị tộc, cứ tiền trảm hậu tấu.”
Chư Hồng Cộng vui mừng quá đỗi, vội bái tạ: “Sư phụ anh minh! Đồ nhi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Khi Chư Hồng Cộng đứng lên, Lục Châu liếc nhìn về phía cổ áo sau lưng Chư Hồng Cộng, nơi đó có một đạo ấn ký đang phát sáng, nhưng rất nhanh đã trở nên ảm đạm rồi biến mất.
Ấn ký bình thường sẽ thi triển lên cơ thể đối phương, rất dễ bị người phát hiện, cũng dễ dàng bị xoá mất.
Ấn ký cao cấp như Thiên Sư Đạo thường sẽ dùng phù chỉ giấu ở một nơi nào đó trên người đối phương, đương nhiên khả năng bại lộ cũng không nhỏ.
Nhưng thủ đoạn khắc hoạ ấn ký lên quần áo đối phương cần người thi triển có thủ đoạn rất cao minh, ít nhất phải đến gần đối tượng để khắc hoạ, tu vi càng không thể xem thường. Loại phương pháp này không giống của tu hành giả Đại Viêm.
“Sư phụ, đồ nhi cáo lui.” Chư Hồng Cộng khom người nói.
“Chờ một chút.”
Lục Châu đi đến bên cạnh Chư Hồng Cộng, đưa tay vỗ vào vai hắn một cái, một đạo ấn ký nhàn nhạt xuất hiện.
“Đi đi.” Lục Châu nói.
Độ trung thành của Chư Hồng Cộng tăng 2%.
Cảm động quá đi! Sư phụ đúng là quan tâm đồ đệ hơn xưa rất nhiều nha!
“Đồ nhi cáo lui!”
Chờ Chư Hồng Cộng rời khỏi Hoàng thành, Lục Châu mới nhàn nhã đi theo.
Trên đường đi, cấm vệ quân và cao thủ đại nội đều không ai ngăn cản.
Ra khỏi Hoàng thành, Lục Châu tìm một nơi không người rồi lấy ra một tấm Thẻ Dịch Dung, bóp nát ngay tại chỗ.
Lục Châu cảm giác được da thịt trên gương mặt già nua của mình bắt đầu chuyển động, một lát sau mới đỉnh chỉ.
Lục Châu nâng tay sờ sờ mặt, cảm giác da mặt trở nên căng tràn sức sống hơn. Trông Lục Châu lúc này trẻ tuổi hơn một chút, mái tóc cũng đen thêm một phần, nhưng cuối cùng vẫn là bộ dạng của một ông lão.
Hẳn là tấm Thẻ Dịch Dung này căn cứ vào tuổi thọ sau khi nghịch chuyển để tiến hành dịch dung?
Là một người xuyên không, trước đây Lục Châu cũng là một thanh niên trai tráng, nếu nói không muốn mình trẻ lại thì chắc chắn là dối lòng…
Thẻ Nghịch Chuyển không đủ dùng cũng không sao, cứ từ từ mà thu thập, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày hắn trẻ lại. Nhưng tấm Thẻ Dịch Dung này chẳng cho hắn một cơ hội được trẻ lại lấy một lần, đúng là tức không chịu nổi mà.
Có điều bây giờ không phải là lúc so đo tính toán mấy chuyện này.
Lục Châu bước đi trên đường phố Thần Đô, cảm ứng được ấn ký trên người Chư Hồng Cộng nên không hề vội vã, chỉ thản nhiên bước đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận