Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1552

Lục Châu chậm rãi đi tới, tựa như một phàm nhân bình thường.
Có đôi khi Lục Châu vẫn rất hoài niệm cảm giác làm một người bình thường. Chỉ có những lúc như vậy hắn mới nhận rõ, bản thân mình cũng chỉ là một con người có huyết nhục mà thôi. Đáng tiếc là trong thế giới mạnh được yếu thua này, hắn rất hiếm khi có cơ hội đó.
Lục Châu đi tới bên cạnh cây cổ thụ đã bị cháy đen, đạm mạc nói: “Ngươi có hối hận không?”
Soạt.
Từng nhánh cây cuối cùng rụng xuống, rốt cuộc Trấn Nam Hầu chỉ còn là một thân cây trơn tuột, lẳng lặng nằm trong đất tuyết.
Trấn Nam Hầu nhìn về phía Thiên Ngô, khục ra một tiếng rồi thở dài nói: “Ngươi rốt cuộc đấu không nổi nữa…”
“Ha ha, ngươi sẽ chết trước ta.” Thiên Ngô nói.
“Đáng giá không?”
“Đáng.”
Trấn Nam Hầu thở dài một tiếng, không nói gì nữa.
Thiên Ngô gian nan chống tay ngồi dậy, nhìn về phía Lục Châu. Hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra, nàng ta lắc đầu.
“Chắc hẳn đều là số mệnh.”
Trong mắt Thiên Ngô không có sợ hãi, chỉ có vô tận bi thương và bất đắc dĩ.
Lục Châu hỏi: “Vì sao các ngươi lại thủ ở đây?”
Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu đều trầm mặc.
Lục Châu khẽ thở dài, chắp tay nói: “Lão phu không thể không nhắc nhở các ngươi. Các ngươi đã không còn sống được bao lâu, thủ hộ những thứ này còn ý nghĩa gì sao?”
Trấn Nam Hầu nói: “Bản hầu phải thừa nhận, ngươi rất đặc thù.”
Lục Châu vẫn bình tĩnh như thường.
“Chúng ta ở lại nơi này đương nhiên là để chờ đợi nhóm hạt giống Thái Hư tiếp theo trưởng thành.”
Lục Châu chú ý thấy hắn dùng từ “chúng ta”.
Kỳ quái là Thiên Ngô cũng không có phản ứng.
“Vì Chí Tôn?” Lục Châu hỏi.
Trấn Nam Hầu trầm mặc không nói, xem như ngầm thừa nhận.
“Đại thiên thế giới không thiếu điều lạ. Vì chờ hạt giống Thái Hư, các ngươi lại nguyện ý đánh đổi nhiều như thế. Cho dù có được tu vi Chí Tôn thì thế nào? Các ngươi có thể trở lại làm con người được sao?”
Vấn đề này đúng là hỏi khó bọn hắn.
Trên thực tế, Trấn Nam Hầu và Thiên Ngô đều đã từng nghĩ tới việc này, chỉ là bọn hắn không muốn nhớ tới.
Trong tu hành giới, mỗi người đều có đạo tu hành của riêng mình, nào để ý tới cái gì gọi là nguyên do?
Lúc này, Lục Ngô cất bước đi tới nói: “Hơn ba trăm năm trước, các ngươi cũng ở tại Ngung Trung, đúng không?”
Thiên Ngô nhàn nhạt nhìn Lục Ngô: “Không ngờ tiểu Lục Ngô năm đó bây giờ cũng trở thành thú hoàng… Hầy.”
Lục Ngô không có biểu tình của nhân loại, trong lỗ mũi phun ra một đoàn nhiệt khí biểu lộ bất mãn: “Thủ hạ bại tướng mà cũng xứng coi thường bản hoàng?”
“Được rồi.”
Khí tức của Trấn Nam Hầu càng lúc càng yếu, dường như cảm nhận được mình không còn sống lâu nữa, hắn không muốn tranh cãi vì những chuyện không có ý nghĩa. Trấn Nam Hầu thở dài một hơi.
“Hơn ba trăm năm trước, không ngờ còn có người nhớ đến chúng ta… à không, là thú chứ. Hầy, nhân loại à nhân loại, cho dù gặp phải bao nhiêu giáo huấn thì lịch sử vẫn cứ không ngừng tái diễn…”
Thiên Ngô chỉ về phía Minh Thế Nhân nói: “Bảo hắn qua đây.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Nhớ cho rõ vị trí của ngươi.”
“Ngươi?”
“Hử?”
Lục Châu và Thiên Ngô chất vấn lẫn nhau.
Thiên Ngô kiêu ngạo đã quen, lúc này mới bừng tỉnh. Quên mất, mạng mình bây giờ hoàn toàn nằm trong tay người khác.
Nàng ta cúi đầu, quang mang trong mắt trở nên ảm đạm, khẽ nói: “Có thể mời hắn qua đây được không?”
Lục Châu quay đầu, phất tay nói: “Mang lão tứ tới.”
“Vâng.”
Nhan Chân Lạc và Lục Ly vác theo tảng băng Minh Thế Nhân bay lướt tới, dừng lại cách đó mười mét.
Thiên Ngô nhíu mày nói: “Tới gần chút nữa.”
Nhan Chân Lạc và Lục Ly không dám hành động thiếu suy nghĩ, bèn nhìn Các chủ.
Lục Châu phất tay, hai người mới tiến lên thêm năm mét.
“Gần thêm chút.” Trong mắt Thiên Ngô hiện ra dị sắc.
Lục Châu vung tay, chưởng ấn vồ tới bắt lấy Minh Thế Nhân.
Ầm!
Tầng băng vỡ vụn. Trong không gian truyền tới từng đoàn nhiệt khí thức tỉnh Minh Thế Nhân.
Lam quang phát tán trên người hắn cũng bị Lục Châu áp chế xuống.
Khụ khụ khụ…
Minh Thế Nhân thanh tỉnh lại, đầu óc ngơ ngác nhìn quanh bốn phía.
Thiên Ngô kinh ngạc nói: “Có thể trả ta Thiên Hồn Châu không?”
“Bà mẹ.” Minh Thế Nhân cấp tốc lui ra sau chục mét, đứng từ xa lén lút nhìn tới.
Thiên Ngô vẫn nhìn Minh Thế Nhân không chớp mắt, tựa như nhìn thấy thứ gì rất quen thuộc.
“Ta không có quen các ngươi nha, cách xa ta ra một chút.”
Minh Thế Nhân vừa nghĩ tới Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu người không ra người thú không ra thú đã thấy nổi da gà, huống chi… hắn thật sự không biết hai người này.
Thiên Ngô nói: “Hơn ba trăm năm trước…”
Trấn Nam Hầu nói xen vào: “Bởi vì hơn ba trăm năm trước, viên hạt giống Thái Hư kia đã được tinh huyết vạn năm và tinh khí của hai người chúng ta tẩm bổ.”
Đám người hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn nhau tràn đầy kinh ngạc.
Triệu Dục đánh bạo nói: “Thập đại Thiên Khải Chi Trụ, mỗi một nơi sẽ sinh ra một hạt giống Thái Hư. Các ngươi vì sao lại chọn Ngung Trung? Nếu đã canh chừng cả ngày lẫn đêm như vậy, vì sao còn để người khác cướp mất hạt giống? Với tu vi của các ngươi lúc đó, cho dù là thánh nhân cũng không làm được gì mà?”
Trấn Nam Hầu não nề nói:
“Ta bảo là ngủ quên, các ngươi tin không?”
Đám người trong đầu hiện lên đầy dấu hỏi chấm? chấm hỏi?
Móa nó tin ngươi mới là lạ. Có thể bịa ra lý do khác đỡ ngu hơn không?
Tu hành giả đều có thể không cần ăn ngủ trong một khoảng thời gian dài. Đường đường là Trấn Nam Hầu và Thiên Ngô mà lại có thể ngủ quên được sao?
Trấn Nam Hầu càng nói càng nhỏ:
“Tinh huyết vạn năm và tinh khí bị hao tổn, chúng ta không thể không tiến vào trạng thái tịnh dưỡng.”
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Đã như vậy thì vì sao không chuẩn bị cho tốt trước đó?”
“Ha ha, ngươi cho rằng bản hầu không chuẩn bị gì hay sao?” Trấn Nam Hầu nói, “Quỷ Lâm trận chỉ là một trận pháp cực nhỏ trong số những chuẩn bị của chúng ta. Ba trăm năm trước, một đám tu hành giả vô tri đến từ hắc liên, bạch liên, thậm chí cả hồng liên đều đã chết không biết bao nhiêu cho đủ.”
Đám người cả kinh.
Nhan Chân Lạc nói: “Kế hoạch Thái Hư từng đến Ngung Trung?”
“Một đám người không biết lượng sức. Trả giá nặng nề, trăm người không còn một, lại chỉ đào đi một chút thổ nhưỡng cũng đáng khoe khoang?” Trấn Nam Hầu kiêu ngạo nói.
“Cho nên hạt giống Thái Hư bị mất.” Lục Châu đáp.
Trấn Nam Hầu và Thiên Ngô đều câm nín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận