Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 532

Đi qua ba bốn con đường, hai người rời khỏi trung tâm thành, đi về phía bắc thành.
Đi được nửa đường, Hoa Trọng Dương đột nhiên thay đổi phương hướng, công kích về phía sau lưng mình nhanh như chớp.
“Lão đầu, xin lỗi nhé!”
Khi đến cách Lục Châu mười mét, Hoa Trọng Dương phát hiện lão nhân này vẫn thản nhiên như không, thong dong trấn định. Một cảm giác áp bách không rõ từ đâu xộc thẳng vào tim hắn.
Ngay khi quyền cương của Hoa Trọng Dương sắp đánh trúng mặt Lục Châu thì…
Lục Châu nhấc tay, năm ngón tay lập loè thiểm điện đẩy ra một chưởng!
Ầm!
Song chưởng va chạm, cương khí bắn ra tứ tán. Hoa Trọng Dương lập tức bị cỗ lực lượng đáng sợ này chấn bay ra ngoài, lăng không xoay chuyển ba vòng rồi lùi ra sau. Trong mắt hắn tràn ngập kinh ngạc.
Bồng Lai Cương Chưởng?
Lục diệp? Thất diệp? Hay là bát diệp? Hắn không cách nào đoán được, bởi vì hắn chỉ dùng có ba thành lực lượng chứ không dùng toàn lực.
Nhưng từ thái độ thong dong của lão nhân kia cũng có thể đoán được, ít nhất lão nhân là cao thủ lục diệp trở lên.
Hoa Trọng Dương không còn dám coi thường, chắp tay nói: “Lão tiên sinh, ta và ông không oán không thù, vì sao ông cứ đi theo ta mãi vậy?”
Hoa Trọng Dương vừa đi vừa suy nghĩ thật lâu cũng không nhớ ra mình có quen biết lão nhân này.
Lần này ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, hắn đã cải trang. Tứ đại hộ pháp U Minh Giáo vốn chẳng mấy khi xuất thủ, Hoa Trọng Dương không sợ có người nhận ra mình là ai.
Lục Châu không vội trả lời Hoa Trọng Dương mà kiểm tra lại lực lượng phi phàm của Thiên thư trong cơ thể. Một chưởng vừa rồi không dùng bao nhiêu năng lượng, chỉ mất khoảng một phần mười lực lượng phi phàm.
“Lão phu họ Lục, đến từ Bồng Lai Môn.” Lục Châu thản nhiên bịa chuyện. “Tiểu hữu trông rất giống một vị cố nhân của lão phu… Lão phu đúng thật đã nhận lầm người.”
Nhận lầm thì sao? Người lão phu muốn tìm là Vu Chính Hải.
Câu trả lời của Lục Châu khiến Hoa Trọng Dương vui mừng nói:
“Thì ra tiền bối đến từ Bồng Lai Môn! Đã đắc tội!” Hoa Trọng Dương chắp tay nói.
“Ngươi cũng biết Bồng Lai Môn?”
“Đâu chỉ biết…” Hoa Trọng Dương nói được một nửa bỗng im bặt.
Suýt tí nữa làm hỏng đại sự.
Trong lòng Lục Châu khẽ động. Sớm biết như vậy hắn đã chẳng mạo xưng là Bồng Lai Môn, cũng sẽ không sử dụng chiêu thức của bọn họ.
Hoa Trọng Dương vội đổi đề tài: “Lão tiên sinh đến Kinh Châu làm gì thế?”
“Tìm người.” Lục Châu đáp. “Còn tiểu hữu, đến Kinh Châu làm gì?”
Hoa Trọng Dương đáp: “Tìm người.”
Cuộc đối thoại này khiến cả hai người đều cảm thấy rất không đáng tin. Trong tu hành giới loại chuyện này rất thường xảy ra. Hoa Trọng Dương đáp như thế Lục Châu cũng chẳng hề bất ngờ.
Đúng lúc này…
Trên bầu trời có mấy tu hành giả ngự kiếm phi hành bay về phương bắc, ai nấy đều mặc bạch bào, tốc độ cực nhanh.
Hoa Trọng Dương ngẩng đầu nhìn lên, khẽ nhíu mày nói: “Hoành Cừ Học Phái?” Sau đó vội vàng chắp tay nói với Lục Châu. “Lão tiên sinh, ta còn có việc, hẹn gặp lại.”
Nói xong hắn tung người nhảy lên không trung, bay về phía bắc Kinh Châu Thành.
Lục Châu lấy làm kỳ quái, Hoành Cừ Học Phái là một trong các đại phái của Nho môn, rất nhiều năm nay đều làm việc khiêm tốn, sao hôm nay lại xuất đầu lộ diện?
Sau khi thập đại danh môn biến mất, chẳng lẽ những môn phái kia bắt đầu ngo ngoe muốn động rồi?
Thời đại trảm kim liên đã đến, hẳn là các môn phái đều nghĩ trăm phương ngàn kế để gia tăng thực lực cho tông môn mình.
Lục Châu không nghĩ nhiều nữa, quyết định đạp không bay theo. Dốc hết tốc lực phi hành!
Hoa Trọng Dương đang ngự không phi hành, đột nhiên quay đầu nhìn lại, phát hiện Lục Châu đang đuổi theo ở phía sau, tốc độ rất nhàn nhã.
Hắn lại nhìn về phía đám người Hoành Cừ Học Phái trước mặt, lúc này trong lòng khẽ động. Gừng càng già càng cay, gấp gáp đuổi tới rất dễ xảy ra chuyện, thế là hắn thả chậm tốc độ.
“Lục tiền bối cũng muốn đến tế thiên đài xem náo nhiệt sao?”
Tế thiên đài? Lục Châu nhớ lại lời tiểu nhị trong khách điếm nói, bèn đáp: “Đúng vậy.”
Hoa Trọng Dương nghe vậy mới giật mình nhận ra, sự tình phức tạp hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều.
Vốn tưởng rằng đây chỉ là một buổi tế sống bình thường như mọi năm, với tu vi thất diệp của hắn thì một mình tới đó cũng có thể nắm được đại cục. Nay xem ra, có Hoành Cừ Học Phái nhúng tay, lại có cả tiền bối Bồng Lai Môn, chuyện này rõ ràng không hề đơn giản.
Nói một cách khách quan thì Hoa Trọng Dương càng có hảo cảm với Bồng Lai Môn hơn.
Từ xưa đến nay, Nho môn trị vì thiên hạ. U Minh Giáo đánh chiếm thiên hạ này đương nhiên sẽ đắc tội với rất nhiều tu hành giả Nho môn làm quan trong Thần Đô.
“Lục tiền bối có biết thông tin gì về lần tế sống này không?” Hoa Trọng Dương bay song song với Lục Châu, dùng cương khí ngăn cản toàn bộ cương phong.
“Không biết gì nhiều.”
Lục Châu chỉ ước gì hắn bay chậm lại… Nguyên Thần cảnh nhất diệp như Lục Châu làm sao đuổi kịp thất diệp như Hoa Trọng Dương!
Trừ phi Lục Châu sử dụng Bạch Trạch. Nhưng một khi Bạch Trạch xuất hiện thì thân phận Lục Châu sẽ lập tức bị bại lộ.
Hoa Trọng Dương ngẫm nghĩ rồi nói:
“Nghe nói nữ tử này không rõ lai lịch, là một người tà ác. Có người nói nàng ta đến từ Lâu Lan, có người nói từ Vô Tận Hải, tóm lại là rất tà môn. Từ sau khi nàng ta xuất hiện, bách thú xâm chiếm đất đai, phi cầm điên cuồng bạo loạn, đối với tu hành giới thì đây là điềm không may, đáng bị tế sống.”
Nói xong, Hoa Trọng Dương lén lút quan sát biểu tình Lục Châu. Hắn muốn xác nhận xem lão nhân này có phải đến cướp người với hắn không.
Lục Châu đương nhiên không có hứng thú với mấy chuyện này, mục tiêu của Lục Châu chỉ có một, chính là Vu Chính Hải.
“Ngươi tin điều này?”
“Đương nhiên không tin!” Hoa Trọng Dương lắc đầu.
“Vậy là ngươi đi cứu người?” Lục Châu hỏi lại.
Hoa Trọng Dương sững sờ, lão nhân này thật không đơn giản, hắn không hỏi thăm được gì ngược lại còn bị người ta đoán trúng hết.
“Giống như Lục tiền bối, ta đến xem náo nhiệt thôi. Chỉ là nữ tử này rất đặc biệt, rõ ràng là một người sống mà lại bị đem đi hiến tế, thật là đáng tiếc.”
“Thiên hạ rộng lớn, lòng người khó lường. Có thể sống một đời thuận lợi bình an đã là may mắn, còn hơi sức đâu mà thương hại người khác?” Lục Châu nói.
“Lão tiên sinh nói có lý. Thụ giáo.”
Hoa Trọng Dương nhìn về phía trước, chẳng còn thấy bóng dáng Hoành Cừ Học Phái đâu, bèn nói: “Lục tiền bối, hay là chúng ta tăng tốc lên?”
“Không cần.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
Hoa Trọng Dương tỉ mỉ nghĩ lại, cũng đúng, bèn gật đầu. “Lục tiền bối đại trí tuệ, tế thiên đài là vật chết không thể động đậy, chúng ta cần gì phải đuổi kịp đám người kia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận