Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 883

Chúng đệ tử Thiên Liễu Quan cũng khom người hành lễ. Lục Châu không để ý đến bọn họ mà lại nhìn về phía Ngu Thượng Nhung.
“Đại sư huynh của ngươi đâu?”
Ngu Thượng Nhung cúi đầu áy náy nói: “Đồ nhi không thể bảo hộ sư huynh chu toàn, nguyện nhận mọi trừng phạt của sư phụ.”
Hạ Trường Thu thấy mọi người cứ lăng không đứng ngoài trời mãi cũng không tiện, bèn cao giọng nói:
“Chư vị, cố nhân gặp mặt, không bằng chúng ta vào trong đại điện ngồi xuống trò chuyện.”
Lúc này Lục Châu mới nhìn về phía Hạ Trường Thu.
“Ngươi là Quán chủ Thiên Liễu Quan?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi đúng là có mắt nhìn người. Thanh niên tên Kỷ Phong Hành này là đệ tử Thiên Liễu Quan của ngươi?”
“Kỷ Phong Hành đúng là đệ tử Thiên Liễu Quan, khiến lão tiền bối chê cười rồi.” Hạ Trường Thu cảm thấy hơi mất mặt. Nhìn đệ tử của người ta xem, rồi lại nhìn đệ tử Thiên Liễu Quan xem, quả thật là khác nhau một trời một vực.
Lục Châu đột nhiên quay đầu nói với Kỷ Phong Hành:
“Người thanh niên, lão phu thấy phẩm hạnh ngươi không tệ, người Ma Thiên Các coi trọng nhất chính là điểm này. Nếu ngươi muốn, lão phu có thể phá lệ nhận ngươi vào Ma Thiên Các, đồng hành với Phan Trọng và Chu Kỷ Phong.”
Kỷ Phong Hành câm nín.
Hắn nhất thời ngây người, không biết nên trả lời như thế nào.
“Lão phu làm vậy ngươi có để ý không?” Lục Châu hỏi Hạ Trường Thu.
Sắc mặt Hạ Trường Thu cứng đờ, gượng cười mấy lần mới thành công. “Không ngại, không ngại…”
Đứng trước mặt người ta mà cướp người, nếu đổi lại là một người khác thì Hạ Trường Thu đã rút gân lột da hắn rồi.
Kỷ Phong Hành khom người nói: “Vãn bối được tu hành là nhờ Thiên Liễu Quan, đã vào sư môn sao có thể phản bội? Lão tiền bối cũng nói coi trọng phẩm hạnh của ta, nếu ta đi cùng ngài thì chỉ có thể chứng minh là ngài đã nhìn nhầm.” Nói xong, hắn cao giọng nói, “Vãn bối đa tạ ý tốt của lão tiền bối.”
Thú vị.
Đây là lần thứ hai Lục Châu bị người ta cự tuyệt. Nhưng lời Kỷ Phong Hành rất có lý. Nếu người ta đã không muốn thì Lục Châu sẽ không miễn cưỡng.
Về phần Vu Vu, kỳ thực phẩm hạnh của nàng cũng không tệ, chỉ là đúng lúc không ai nhắc tới nên quên mất nàng.
Hạ Trường Thu gật đầu nhìn Kỷ Phong Hành đầy khen ngợi, sau đó nghiêng người nói: “Các vị, mời !”
Đám người kéo nhau vào Trung Chính điện.
Để bày tỏ lòng tôn trọng, các vị trưởng lão Thiên Liễu Quan cũng lần lượt chạy đến chào hỏi.
Tiểu Diên Nhi ngồi xuống, bắt đầu kể lại: “Nhị sư huynh, sư phụ tìm các huynh thật vất vả…”
Nàng kể lại câu chuyện ba người vượt qua Vô Tận Hải, thời gian phi hành bao lâu, cực khổ bao nhiêu… khiến mọi người nghe thấy đều phải kinh hãi.
Ban đầu Ngu Thượng Nhung cũng không để ý, lấy tu vi sư phụ, đến được Bỉ Ngạn cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng nghe sư muội kể mới biết, thì ra sư phụ không đi vào hồng liên giới từ Hắc Thuỷ Huyền Động mà từ Vô Tận Hải.
Vô Tận Hải kia tên như ý nghĩa, không có tu hành giả nào có thể vượt qua hải vực này, trong biển ẩn chứa bao nhiêu nguy hiểm không người nào biết. Sư phụ vì mình lại phải nhọc lòng như thế.
Lục Châu vuốt râu nói: “Nói đi, đại sư huynh của ngươi bây giờ như thế nào?”
Ngu Thượng Nhung khẽ gật đầu, bèn kể lại chuyện hắn cùng Vu Chính Hải đại chiến với Chúc Huyền, đồng thời cũng nói rõ việc Phi Tinh Trai nhiều lần đến Thiên Liễu Quan hỏi tội.
Lục Châu nghe xong, gật đầu nói: “Chúc Huyền đột phá cửu diệp trong chiến đấu mà các ngươi vẫn có thể đánh ngang tay, đúng là không dễ. Ngoài mặt bọn hắn muốn hợp tác nhưng kỳ thực là muốn lợi dụng hai người các ngươi. Đại sư huynh của ngươi sao có thể không hiểu rõ đạo lý này, hắn cố ý đi cùng Chúc Huyền là để bảo vệ các ngươi bình an vô sự.”
Hạ Trường Thu nghe vậy rất hổ thẹn. “Thật xin lỗi, đều tại Thiên Liễu Quan, nếu không đã chẳng có chuyện này xảy ra.”
Tiểu Diên Nhi nổi nóng nói: “Sư phụ, bọn hắn dám bắt đại sư huynh đi, bây giờ chúng ta giết tới tận cửa là được, mặc kệ bọn hắn là cái gì Bát Trọng điện hay Cửu Trọng Điện!”
Hạ Trường Thu, các vị trưởng lão, Kỷ Phong Hành và Vu Vu đều nín lặng.
Điều khiến bọn hắn không ngờ tới là Ngu Thượng Nhung cũng đứng lên nói phụ hoạ: “Sư phụ nếu muốn đi giết người thì đồ nhi nguyện đi cùng người.”
Đúng là một đám người điên!
Hạ Trường Thu ho khan mấy tiếng, vội vàng nói: “Lão tiền bối, ngài đến từ kim liên giới, có lẽ không hiểu nhiều về hồng liên giới, ta nhất định phải nói cho ngài, Cửu Trọng Điện không yếu như các vị tưởng tượng đâu.”
Tiểu Diên Nhi huơ huơ nắm đấm nói: “Đó là vì các ngươi không hiểu rõ sư phụ ta. Ta chưa từng thấy có người nào còn đứng được sau khi ăn một chưởng của sư phụ cả.”
Kỷ Phong Hành đột nhiên hoảng hốt, lời này khiến hắn nhớ tới những lời thổi phồng của Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung, hoàn toàn chẳng khác gì lời của nha đầu này.
Một đám đồ đệ đều có suy nghĩ y hệt như nhau sao? Hay là… vị lão tiền bối này thật mạnh đến thế?
Hạ Trường Thu bèn nói: “Ta không có ý đó… biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Ta biết lão tiền bối ngài có tu vi cao thâm mạt trắc vượt xa hai vị tiên sinh. Nhưng mà… Cửu Trọng Điện cũng không thể khinh thường.”
Lục Châu vuốt râu ngẩng đầu nhìn Hạ Trường Thu. “Nói nghe một chút.”
Hạ Trường Thu gật đầu giải thích:
“Cửu Trọng Điện là đại tông môn mạnh nhất ở Kiếm Nam Đạo, độc chiếm thế lực một phương, những tiểu thế lực khác ở Kiếm Nam Đạo đều phụ thuộc bọn hắn. Cửu Trọng Điện có chín toà chủ điện, mỗi toà chiếm diện tích trăm trượng, gồm có Triều Thiên điện, Tử Vi điện, Đông Bình điện, Thái Hòa điện, Bình An điện, Nhân Hòa điện, Vị Ương điện, Tù Long điện và Huyền Kỳ điện…”
“Thời điểm Cửu Trọng Điện mạnh mẽ nhất, chín vị thủ toạ đều là cao thủ một phương. Về sau Cửu Trọng Điện ngày càng suy tàn, bốn vị điện chủ hao hết thọ nguyên mà chết già nên những vị trí này vẫn bỏ trống cho tới nay. Tuy vậy, năm vị thủ toạ còn lại vẫn giúp Cửu Trọng Điện sừng sững không ngã.”
Tiểu Diên Nhi khoa tay múa chân: “Lợi hại như vậy? Ma Thiên Các của chúng ta chỉ mới có bốn các, đúng là ít thật.”
Hạ Trường Thu khẽ gật đầu nói: “Đúng là rất lợi hại, Thiên Liễu Quan so với bọn hắn chẳng khác nào châu chấu đá xe.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận