Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1679

“Việc này…”
Lục Châu do dự, hắn không muốn phải ép buộc Giang Ái Kiếm trở về nhận tổ tông.
Thái hậu đột nhiên kích động ngất đi. Lý công công lập tức xem mạch rồi thở dài nói:
“Bi thương quá độ… Từ khi Thái hậu nhớ ra điện hạ, cả ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, thân thể sa sút. Vốn không còn sống được bao lâu, nếu không nhờ ngày đêm tưởng niệm tôn tử, e là Thái hậu đã…”
Lục Châu nhấc chưởng, lam liên bay ra đáp lên người Thái hậu. Không bao lâu sau, Thái hậu tỉnh lại.
Tâm bệnh phải có tâm dược, cho dù chữa khỏi tật bệnh bên ngoài cũng chỉ trị được ngọn, không trị được gốc.
“Chẳng lẽ… tâm nguyện cuối cùng của ai gia không thể hoàn thành được sao?” Thái hậu cảm khái nói.
Lục Châu đứng dậy. “Lão phu đáp ứng ngươi, sẽ mang hắn trở về đây.”
Thái hậu nghe vậy, vui vẻ nói: “Thật sao?”
Lục Châu gật đầu. Thái hậu lập tức bỏ đi hết mặt mũi hoàng gia, quỳ xuống đất ở trước mặt mọi người.
“Thái hậu!”
“Bà ngoại.”
Lục Châu đẩy một chưởng, một cỗ lực lượng mềm mại nâng Thái hậu dậy, không để bà ta quỳ xuống.
“Ngươi không khoẻ, không cần hành đại lễ. Lý Vân Triệu.” Lục Châu liếc nhìn Lý công công.
Lý Vân Triệu hiểu ý, lập tức chạy tới thấp giọng vỗ về Thái hậu rồi mang bà rời khỏi đại điện.
Đám người thở dài một tiếng.
Lục Châu ngồi xuống nói: “Mấy năm nay tình hình Thần Đô thế nào?”
“Được sự giúp đỡ của Hắc Tháp Bạch Tháp, mọi việc thuận lợi không có trở ngại. Lần trước Bạch Ất đến từ thanh liên giới đã bị tam sư huynh xử lý.” Chiêu Nguyệt nói.
Tu hành giả Bạch Tháp Hắc Tháp chắp tay.
Lục Châu nói: “Các ngươi đã xuất lực không ít, có yêu cầu gì cứ việc nói, lão phu sẽ tận lực đáp ứng.”
Tu hành giả Bạch Tháp xua tay nói: “Đây đều là việc chúng ta phải làm, bạch liên và kim liên có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, chúng ta sao lại ham muốn bảo vật của tiền bối.”
Tu hành giả Hắc Tháp cũng cao giọng nói: “Tâm ý của Lục các chủ chúng ta xin nhận, nếu thật sự có mưu cầu gì thì chúng ta đã không ở đây.”
Lục Châu gật gật đầu. “Được rồi.”
Lấy Phong Linh Cung ra, Lục Châu ném nó cho Hoa Nguyệt Hành: “Cung này có thể trợ giúp ngươi, cầm đi.”
Hoa Nguyệt Hành nhận lấy, cảm giác được thân cung truyền đến sức mạnh bí ẩn khó lường mà Lạc Nguyệt Cung không cách nào so sánh, liền cảm kích nói: “Tạ ơn Các chủ!”
Nàng đứng sang một bên, chơi đùa Phong Linh Cung, yêu thích đến nỗi không thể rời tay.
Tu hành giả Bạch Tháp Hắc Tháp cạn lời.
Lục Châu cảm giác được ánh mắt những người khác trở nên nóng rực, thầm nghĩ, Ma Thiên Các còn nhiều người như vậy, sau này gặp vũ khí tốt phải thu thập mới được. Tuy là hắn không cần nhưng có thể đề thăng thực lực cho Ma Thiên Các.
“Sư phụ, bây giờ chúng ta xuất phát chưa?” Vu Chính Hải hỏi.
Lục Châu lắc đầu nói: “Chờ một lát đã.”
Hắn cần phải xác nhận lại tình hình của Tư Vô Nhai trước.
Vu Chính Hải gật đầu nói: “Đồ nhi rất tưởng niệm các huynh đệ U Minh Giáo…”
Từ khi đến hồng liên giới, Vu Chính Hải và các huynh đệ U Minh Giáo không có cơ hội gặp mặt. Dù sao cũng từng là huynh đệ đồng sinh cộng tử, lần này trở về hắn cũng muốn nhân cơ hội đi thăm bọn họ một lần.
Lục Châu vung tay áo nói: “Đi đi. Đi sớm về sớm.”
“Tạ sư phụ.”
Vu Chính Hải lập tức xoay người rời khỏi đại điện.
Lúc này, Tần Nại Hà cũng khom người đi vào: “Các chủ.”
“Ngươi tới đúng lúc lắm, lão phu đã gặp Tần Nhân Việt, hắn đã đồng ý chuyện của ngươi.”
Tần Nại Hà quỳ một gối xuống nói: “Đa tạ Lục các chủ.”
Lục Châu gật đầu nói tiếp: “Ngươi là người tự do, có tu vi gần với cấp bậc chân nhân nhất trong Ma Thiên Các. Lão phu coi trọng thiên phú của ngươi, đây là Lam Thuỷ Tinh có thể trợ giúp cho việc tu hành.”
Lục Châu vung tay lên, Lam Thuỷ Tinh bay về phía Tần Nại Hà.
Đây là viên Lam Thuỷ Tinh lấy trong Thiên Khải Chi Trụ ở Ngung Trung.
Đám người nhìn mà chảy nước bọt ròng ròng. Tu hành giả Hắc Tháp Bạch Tháp đỏ mắt không thôi.
Bây giờ rút lại lời nói hồi nãy còn kịp không?
Tần Nại Hà cầm lấy Lam Thuỷ Tinh, kinh ngạc không thôi. Hắn đương nhiên biết vật này quý giá cỡ nào, đã có biết bao nhiêu người vì nó mà mạo hiểm đến bí ẩn chi địa.
Tuy nó không bằng hạt giống Thái Hư nhưng lại vượt xa những bảo bối khác. Các chủ có mười vị đệ tử, Lam Thuỷ Tinh này lẽ ra không đến phiên hắn. Hơn nữa hắn mới gia nhập chưa được bao lâu, chẳng lẽ đây là đề kiểm tra của Các chủ?
Tần Nại Hà nâng Lam Thuỷ Tinh lên nói: “Đa tạ Các chủ hậu ái, vật này quá mức trân quý, ta không thể thu nhận. Mười vị tiên sinh đều ưu tú hơn ta rất nhiều, mong Các chủ thu hồi.”
Lục Châu lắc đầu: “Lão phu cho ngươi, ngươi cất đi.”
“Nhưng mà mười vị tiên sinh…” Tần Nại Hà không hiểu nổi.
Minh Thế Nhân nói: “Việc này ngươi không cần quan tâm, sư phụ cho ngươi thì ngươi cứ cầm là được, đừng có cự tuyệt nữa.”
Ta sẽ không nói cho ngươi biết, đồ chơi này chẳng có tác dụng gì với bọn ta cả.
Khổng Văn biết rõ Minh Thế Nhân có hạt giống Thái Hư, bèn nói: “Tần huynh, nếu huynh không cần thì cho ta đi?”
Tần Nại Hà còn chưa kịp hiểu gì thì Lục Châu nói bổ sung: “Lam Thuỷ Tinh đã thuộc về ngươi, ngươi muốn cho ai thì tuỳ. Lui xuống đi.”
Tần Nại Hà lập tức cất Lam Thuỷ Tinh vào ngực áo, động tác lưu loát thành thạo vô cùng.
Hắn lùi sang một bên, liếc Khổng Văn một cái. Muốn đồ của ta hả? Không có cửa nha!
Khổng Văn chẹp chẹp mấy tiếng, tiếc rẻ lắc đầu.
“Những người khác lui ra đi.” Lục Châu phất tay nói.
Đám tu hành giả Hắc Tháp Bạch Tháp cung kính rời khỏi đại điện. Trong điện chỉ còn lại người Ma Thiên Các.
Lục Châu cũng bảo bọn hắn lui xuống nghỉ ngơi. Chờ khi không còn ai, Lục Châu mới thi triển thần thông Thiên thư để quan sát các đồ đệ.
Đoan Mộc Sinh và Lục Ngô đang thủ hộ ở Mê Vụ Sâm Lâm, mỗi khi có tu hành giả đến gần đều bị Lục Ngô doạ bỏ chạy. Lục Ngô rất thông minh, nó đi lại khắp nơi trong Mê Vụ Sâm Lâm khiến đám tu hành giả hiếu kỳ không thể xác định được vị trí của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận