Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 772

Phanh phanh phanh phanh!
[Ting ! đánh giết 5 mục tiêu Nguyên Thần cảnh ban thưởng 5.000 điểm công đức, đánh giết 210 mục tiêu Thần Đình cảnh ban thưởng 2.100 điểm công đức, những mục tiêu còn lại không được tính điểm.].
Thi thể đám người như cơn mưa châu chấu rơi rụng xuống đất. Khố Bác đứng mũi chịu sào bị cắt đứt hai cánh tay, Vô Cấu Chi Nhận lăng không bay đi.
Lục Châu tóm lấy thanh chuỷ thủ.
[Ting ! thu hoạch được vũ khí siêu thiên giai Vô Cấu Chi Nhận, chủ nhân: Khương Văn Hư, cần luyện hoá lại một lần nữa mới có thể sử dụng.].
“Không !”
Khố Bác ngửa đầu rơi xuống, mất đi Vô Cấu Chi Nhận khiến hắn vô cùng đau đớn. Một màn lam liên nở rộ vừa rồi khiến hắn tràn ngập sợ hãi.
Kẽo kẹt.
Kẽo kẹt.
Dưới lực công kích của thần thông Pháp Diệt Tẫn Trí, bốn chiếc phi liễn cực đại bị ảnh hưởng nặng nề, èo ọp lung lay trước gió.
Nhiều người chết như vậy khiến đám người còn lại chỉ có thể đau khổ cố gắng duy trì cho phi liễn lơ lửng, đến khả năng phi hành cũng trở nên khó khăn.
Đám người bị thanh trừ, trời quang mây tạnh.
Lục Châu thản nhiên vuốt thanh Vô Cấu Chi Nhận trong tay. Tứ đại cao thủ nay chỉ còn lại Hạ Cơ của Nhu Lợi quốc.
Hạ Cơ lăng không bay ngược ra sau trăm mét, dù là có quốc sư toạ trấn nhưng sau mấy phen giao thủ, Hạ Cơ đã hoàn toàn bị doạ sợ.
“Quốc sư, ngài nên xuất thủ!” Hạ Cơ cầu viện.
Đáng tiếc phía hậu phương vẫn cực kỳ yên tĩnh, không ai trả lời.
Lục Châu đạp không bay về phía trước, ánh mắt đảo qua bốn chiếc phi liễn. Sau ba chiêu, tứ quốc liên minh đã bị hắn đánh hạ hơn một nửa, quân chủ lực cũng bị đánh chết ba người.
Đám người còn lại cũng chỉ là Phạn Hải cảnh, chẳng làm nên chuyện gì.
“Hạ Cơ?” Lục Châu nhìn về phía cường giả bát diệp cuối cùng.
“Hạ Cơ của Nhu Lợi quốc, đứng hàng thứ tám trong Hạ gia.” Phan Ly Thiên báo ra danh hào của hắn.
Lục Châu tiếp tục tiến lên. Hạ Cơ như lâm đại địch, hàng chân mày vặn xoắn lại với nhau. Phía sau mấy chiếc phi liễn đột nhiên phát ra âm thanh: “Hạ Cơ, đánh!”
Bốn chiếc phi liễn bay lên, trên mỗi mũi tàu đều có một tu hành giả đội mũ trùm kín mặt, toàn thân bao bọc trong quang mang màu tím.
Bọn hắn chắp tay hành lễ, phạn âm xuất hiện! Âm thanh ong ong như ruồi kêu vang vọng giữa thiên địa.
Dưới đất, những thi thể vốn đã chết kia lại bắt đầu chuyển động.
“Phạn Âm của Phật môn kết hợp với thuật điều khiển khôi lỗi của vu thuật?” Lục Châu ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này.
Lực lượng phi phàm trong người hắn chỉ còn có một phần tư. Giết chết tứ đại cao thủ vẫn không thể bức Khương Văn Hư xuất hiện, chẳng lẽ sau đó lại phải dùng tới thẻ Một Kích Chí Mạng?
Thật là phiền phức.
Khi Lục Châu còn đang suy tư, thân ảnh Hạ Cơ đột nhiên lấp loé đến như quỷ mị, đơn chưởng phá không đánh tới, tốc độ nhanh tới cực hạn.
Pháp thân mở ra! Pháp thân Lang Vương không kim liên xuất hiện, bên trên có tám mảnh liên diệp và nửa mảnh đang tách ra.
Bát diệp rưỡi!
Thanh âm già nua của Lục Châu vang lên: “Tìm chết.” Giữa năm ngón tay xuất hiện lam quang và bốn chữ triện Tuyệt Thánh Khí Trí. Song chưởng va chạm, oanh!
Cương khí giao thoa phát tiết ra ngoài. Tất cả mọi người đều cho rằng một chưởng quỷ khốc thần sầu của Lục Châu sẽ lập tức đánh chết Hạ Cơ.
Thế nhưng…
Sau khi cương khí tiêu tán, mọi thứ trở nên yên tĩnh, Lục Châu phát hiện… Hạ Cơ vẫn đứng yên tại chỗ, thần sắc hờ hững, trong mắt hoàn toàn vô thần.
Âm thanh niệm chú trên bốn chiếc phi liễn ngày càng vang dội. Rất nhiều cao thủ sau khi chết bị chú ngữ điều khiển biến thành khôi lỗi, lờ đờ bay về phía Lục Châu.
Lục Châu cảm nhận được lực lượng phi phàm trong cơ thể mình đã rỗng tuếch.
Đúng lúc này, bên cạnh Hạ Cơ xuất hiện một người. Khương Văn Hư!
Hắn nấp ở sau lưng Hạ Cơ, trên mặt nở nụ cười thong dong tự tin. Tay phải hắn nhiễm máu tươi, màu máu đó… là của Hạ Cơ.
Thì ra Hạ Cơ đã chết từ lâu!
Ông!
Sau lưng Khương Văn Hư xuất hiện một toà pháp thân cao mười lăm trượng! Bên dưới pháp thân, hồng liên nở rộ quang mang, chín mảnh liên diệp đỏ ửng xoay quanh toà sen cực kỳ chói mắt.
Đế sư cửu diệp rốt cuộc đã hiện thân!
Minh Thế Nhân, Lãnh La, Phan Ly Thiên và Vu Chính Hải đều cả kinh!
Khương Văn Hư cười nhạt nói: “Không biết có làm ngươi hài lòng không?”
Đúng vậy, Hạ Cơ đã là bát diệp rưỡi, tiếp cận cửu diệp nhất. Với tính cách của Khương Văn Hư sao có thể cho phép người này tiếp tục đột phá?
Lục Châu liếc nhìn xuống dưới. Đám khôi lỗi bị phục sinh không còn lý trí đang điên cuồng bay tới. Số lượng càng nhiều, càng cường đại hơn trước, càng không sợ tử vong, không sợ đau đớn. Đây là đàn châu chấu mạnh hơn bao giờ hết.
Trên gương mặt già nua của Lục Châu nở nụ cười, vuốt râu nói: “Lão phu… rất hài lòng!”
Khương Văn Hư nói: “Ngươi có thể ngăn cản được Vô Cấu Chi Nhận, có thể thấy năng lượng màu xanh lam kia rất mạnh. Tuy rằng ta không biết ngươi tích trữ lực lượng như thế nào, nhưng cuộc chiến vừa rồi ta khiến bọn hắn tiêu hao năng lượng nguyên khí của ngươi. Bây giờ ngươi đã thua. Thua hoàn toàn.”
Lục Châu nhìn “đàn châu châu” khôi lỗi đang tiến đến gần. Hắn vốn định dùng thẻ Một Kích Chí Mạng lấy mạng Khương Văn Hư, nhưng chợt phát hiện chỉ một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng chẳng thể giải quyết được vấn đề trước mắt.
“Thật vậy sao?” Lục Châu hỏi lại, đồng thời trong lòng bàn tay xuất hiện một tấm thẻ đạo cụ.
Khương Văn Hư thu hồi pháp thân, toàn thân như thiểm điện công kích tới, phối hợp với đám “châu chấu” đánh ra đao cương màu đỏ.
“Sư phụ!”
“Các chủ!”
Những người khác công kích, bọn họ sẽ không lo lắng. Nhưng đây là vị đế sư đã là cửu diệp suốt mấy trăm năm, ai có thể không căng thẳng?
Dưới tiếng kêu lo lắng của đám người Ma Thiên Các, Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong trong tay Lục Châu vỡ vụn.
Đan điền khí hải bộc phát, lực lượng sung mãn lại trở về. Lục Châu gọi ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh!
Một toà pháp thân cao mười lăm trượng đứng sừng sững giữa trời, kim liên dưới trướng lấp lánh kim quang, chín mảnh liên diệp toả sáng rực rỡ!
Đám “châu chấu” lập tức bị đánh bay, rơi xuống như mưa.
Hai mắt Lục Châu vẫn nhìn chằm chằm vào Khương Văn Hư. “Lão phu muốn xem ngươi chạy đi đâu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận