Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 997

“Không được!” Nhiếp Thanh Vân loé lên xuất hiện trước mặt nó ngăn trở.
Ầm! Hung thú mặc kệ hắn, cưỡng ép va chạm, Nhiếp Thanh Vân không thể không tránh né.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đồng thời đánh ra vô số kiếm cương đao cương, nhưng Ngung thú vẫn cố chịu đấm ăn xôi, mặc cho trên người mình tràn đầy vết thương, dùng hết khí lực vọt về phía Lục Châu.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lục Châu nhấc tay tung chưởng, không tiếc lực lượng phi phàm đánh về phía Ngung thú. Ầm! Hai bên tiến vào trạng thái chiến đấu.
Lực lượng phi phàm tiêu hao rất nhanh, Ngung thú như phát điên, mặc kệ thương thế trên người mình nặng đến thế nào cũng quyết không buông tha Lục Châu.
Đúng lúc này, bên tai truyền tới tiếng vang thanh thuý. Két !
Lục Châu quay đầu nhìn lại, toà kim liên đã nở rộng ra tạo chỗ trống cho mảnh liên diệp thứ mười xuất hiện. Thập diệp kim liên nở rộ!
Pháp thân nhanh chóng kéo dài ra, một trượng, hai trượng, ba trượng… cuối cùng cao vút lên thành hai mươi trượng chạm tới tầng mây. Đan điền khí hải được nguyên khí và tu vi cường đại bổ sung, Kim Diễm càng thêm cháy rừng rực.
Thú tính của Ngung thú giảm mạnh, toàn thân nó run lẩy bẩy. Tay trái Lục Châu thu hồi lam chưởng, tay phải xuất hiện Vị Danh Kiếm.
Một tia kiếm cương khổng lồ bao bọc lấy Vị Danh Kiếm, kiếm cương dài mười trượng, rộng mấy trượng mang theo Kim Diễm, hắc sắc phù văn và lực lượng phi phàm đâm xuyên người Ngung thú!
Xoẹt !
Kim sắc hoả diễm lập loè khiến toà pháp thân cao hai mươi trượng vô cùng chói mắt. Phàm là người nhìn thấy cảnh này đều phải kính sợ.
Đối với đám người Nhiếp Thanh Vân, bọn hắn lập tức minh bạch một sự thật: Lục tiền bối rốt cuộc đã dùng toàn lực ứng phó!
Một kiếm kia kinh diễm toàn trường, sạch sẽ lưu loát, kiếm cương đâm xuyên tim Ngung thú khiến nó quên đi cả giãy giụa, thậm chí còn chưa kịp cảm nhận cơn đau truyền đến đã thấy sinh mệnh mình đang cấp tốc trôi đi.
Nhiếp Thanh Vân, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đều cảm thán nhìn. Kiếm chiêu không hề hoa lệ mà đơn giản đến cực điểm, cứ thế đâm vào người Ngung thú như đâm xuyên qua đậu hũ.
Yên lặng ngắn ngủi qua đi, Ngung thú rít lên một tiếng vang dội, lần này tiếng kêu của nó ẩn chứa sóng âm cường đại khiến đám người phải lui về sau.
Lục Châu nhíu mày, Mệnh Cách thú ngoan cường hơn tưởng tượng của hắn. Một kiếm vừa rồi đã dùng gần một nửa lực lượng phi phàm lại không thể giết chết nó.
Ngung thú lúc này đã quay đầu bỏ chạy, nó quyết định từ bỏ mỹ thực mà toàn lực chạy trốn.
Lục Châu nào có thể bỏ qua cho nó, cấp tốc truy kích theo, thi triển mấy lần đại thần thông đến chắn trước mặt nó, hai tay cầm chặt Vị Danh Kiếm chém xuống mang theo toàn bộ lực lượng phi phàm còn lại trong cơ thể.
Xoẹt !
Một tia kiếm cương còn lớn hơn trước xuất hiện, từ trán Ngung thú xẻ dọc xuống khiến thân thể nó bị chia thành hai nửa.
Nhiếp Thanh Vân, Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải đứng cách đó không xa thấy cảnh này đều cứng đờ. Đám đệ tử Vân Sơn thì khỏi phải nói, miệng mồm há hốc càng thêm khoa trương.
Lục Châu biết việc truy kích Ngung thú sẽ rất mất thời gian, từ đó tai mắt của người khác cũng sẽ phát hiện ra, thời gian càng lâu càng xuất hiện nhiều biến số, thế nên hắn mới dốc toàn bộ lực lượng phi phàm để tung ra một kiếm chí mạng.
Chỉ có tốc chiến tốc thắng mới không để lại vết tích.
...
Trong rừng cây, đám trinh sát cũng đang nghẹn họng nhìn trân trối một kiếm kinh tâm động phách kia.
“Vãi lìn! Thì ra là thập diệp Nghiệp Hoả!”
“Ủa rốt cuộc là màu gì thế? Sao lúc lam lúc vàng…”
“Ta cũng hoa cả mắt này, đứng xa quá nên nhìn không rõ.”
“Ta phải gửi phi thư cho Thiên Vũ Viện ngay.”
“Gửi cái rắm! Chỉ cho ta mấy lá bùa, ta cần gì phải dốc công dốc sức với bọn hắn như vậy. Đây chính là thập diệp Nghiệp Hoả đó, chúng ta gây sự với người ta làm cái gì! Đừng nhìn nữa, rút mau!”
“Lão đại, rốt cuộc vừa rồi là màu gì vậy? Ui da, lão đại, ta sai rồi!”
Ầm một tiếng, thân thể Mệnh Cách thú giậm mạnh xuống mặt đất.
[Ting ! đánh giết Mệnh Cách thú “Ngung”, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.].
Lúc này đám người mới tỉnh táo trở lại. Nhiếp Thanh Vân lại càng thêm kính sợ, cùng là thập diệp mà tu vi của Lục tiền bối và hắn chênh lệch như trời với đất.
“Chúc mừng Lục tiền bối đánh giết Mệnh Cách thú.”
“Sư phụ.” Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải chắp tay.
Lục Châu đã thu hồi pháp thân và Vị Danh Kiếm, hạ xuống quan sát thi thể Ngung thú rồi tìm kiếm trái tim sinh mệnh.
Nhiếp Thanh Vân nói: “Trái tim sinh mệnh hẳn là nằm ở vị trí trái tim.”
“Chưa chắc, dã thú sau khi tu hành đều sẽ phát sinh dị biến, trở thành hung thú với nội tạng và xương cốt tráng kiện hơn rất nhiều. Trái tim là trái tim, còn trái tim sinh mệnh là tinh hạch cô đọng lại, hai thứ này không thể đánh đồng với nhau.” Lục Châu giải thích.
“Thụ giáo, là ta ngu dốt.” Nhiếp Thanh Vân hổ thẹn nói. “Lần đầu tiên trong đời ta nhìn thấy kim sắc hoả diễm, không ngờ lại lợi hại như vậy.”
“Có gì khác biệt với hồng sắc Nghiệp Hoả à?” Vu Chính Hải hỏi.
“Hồng sắc Nghiệp Hoả khi cháy lên trông như ngọn lửa bình thường mà chúng ta hay thấy, mà kim sắc Nghiệp Hoả lại mang theo cảm giác phá huỷ trong đó.”
“Cái nào mạnh hơn?”
“Cũng khó nói, người nắm giữ Nghiệp Hoả vốn rất ít. Từ lần Lục tiền bối giao chiến với Diệp Chân thì ta thấy hai loại Nghiệp Hoả này cũng tương tự nhau. Tuy nhiên thời điểm đó Lục tiền bối đang áp chế tu vi xuống cửu diệp. Nếu ngài dùng thập diệp Nghiệp Hoả thì chắc chắn Diệp Chân không phải là đối thủ.” Nhiếp Thanh Vân nói.
Lúc này Lục Châu đã nhìn thấy viên trái tim sinh mệnh toả ra hồng sắc quang hoa bèn phất tay thu nó lại.
[Ting ! thu hoạch được trái tim sinh mệnh của Mệnh Cách thú “Ngung”, có thể cung cấp 1.500 tuổi thọ, giúp khai Mệnh Cách. Năng lực Mệnh Cách: Phòng ngự.].
Hai mắt Nhiếp Thanh Vân sáng lên nhìn tinh thạch trên tay Lục Châu với vẻ ao ước. “Lục tiền bối, đó có phải là Mệnh Cách Chi Tâm?”
Lục Châu gật đầu. “Đúng thật là Mệnh Cách Chi Tâm.”
“Chúc mừng Lục tiền bối!”
“Chúc mừng sư phụ.”
Ba người đồng loạt khom người.
Lục Châu cất Mệnh Cách Chi Tâm vào rồi phất tay. “Trở về.” Sau đó tung người bay về Vân Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận