Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1824: Được Đại Uyên Hiến tán đồng

“Sư phụ, đồ nhi bắt đầu được chưa?” Tiểu Diên Nhi hỏi lại. Nàng đã gấp đến mức muốn giậm chân rồi.
Minh Đức trưởng lão phất tay ra hiệu: “Lúc nào cũng được.”
“Nha.” Tiểu Diên Nhi lập tức đi về phía tầng bình chướng.
Nàng vừa đi tới bậc thang, Minh Đức trưởng lão lại nói: “Nha đầu, ta phải trịnh trọng nhắc nhở ngươi, nếu ý thức ngươi trở nên hỗn loạn hoặc cảm thấy có thứ gì đó quấy nhiễu khiến ngươi sợ hãi thì hãy từ bỏ chống cự, sẽ không có việc gì.”
Hắn cũng không mong muốn người của Bạch Đế gặp chuyện không may ở nơi này.
Tiểu Diên Nhi nghi hoặc hỏi: “Sẽ xuất hiện ảo giác sao?”
“Cứ coi là vậy đi.”
“Nha.” Tiểu Diên Nhi gật đầu, “Vậy là giống với Câu Thiên Tác Đạo.”
Minh Đức trưởng lão cũng biết Câu Thiên Tác Đạo, nghe vậy bèn giải thích: “Hung hiểm hơn Câu Thiên Tác Đạo gấp trăm lần. Câu Thiên Tác Đạo chỉ phóng đại nhược điểm trong lòng ngươi, mà Đại Uyên Hiến sẽ thôn phệ ý thức của ngươi, khiến ý thức chìm vào trong vực sâu vô tận.”
Tiểu Diên Nhi vốn nhát gan, vừa nghe vậy lập tức cảm thấy khiếp đảm.
Lục Châu thấy nàng chậm chạp lề mề bèn nói: “Đừng lo lắng, cứ đi vào là được.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi bước lên bậc thang.
Lúc này bên ngoài đại điện xuất hiện rất nhiều tu hành giả Vũ tộc. Bọn hắn bị ngăn ở bên ngoài, không được phép quấy nhiễu khách quý khảo hạch nên chỉ tò mò đứng nhìn vào trong.
Hồng Tiệm nhắc nhở: “Để tránh bị bình chướng bắn bay, lực chân không nên quá mạnh.”
Minh Đức trưởng lão nhìn chằm chằm Tiểu Diên Nhi. Nàng hít sâu một hơi, nắm chặt nắm tay rồi cất bước đi vào bình chướng.
Xoẹt !
Bình chướng chỉ xuất hiện một dòng điện hồ, xẹt lên một tiếng, Tiểu Diên Nhi thuận lợi bước vào trong.
Hồng Tiệm và Minh Đức trưởng lão trợn tròn mắt, miệng há hốc, toàn thân cứng đờ tại chỗ.
Tiểu Diên Nhi đi vào trong bình chướng rồi quay đầu nhìn về phía mọi người. Nàng đưa tay sờ sờ mặt và thân thể, phát hiện mọi thứ vẫn bình thường, sau đó lại nhìn về phía đám người…
“Thôi xong, ta thấy ảo giác rồi!”
Đám người mặt đầy nghi hoặc.
Tiểu Diên Nhi khẽ lẩm bẩm: “Nhưng mà đâu có đáng sợ như lời hắn nói nhỉ.”
Nàng cảm nhận được năng lượng trong Thiên Khải Chi Trụ đang cấp tốc hội tụ vào cơ thể mình.
Im lặng một hồi lâu, Hồng Tiệm mới mở miệng nói nên lời: “Sao có thể?!”
Tiểu Diên Nhi giật nảy mình, vỗ vỗ ngực thở phào một cái: “Ta còn tưởng các ngươi là ảo giác chứ. Rồi ảo giác của ta đâu?”
Hồng Tiệm không cách nào giải thích.
“Không phải đây là đồ giả đó chứ?” Tiểu Diên Nhi nghi ngờ hỏi.
Minh Đức trưởng lão ức chế nội tâm kinh ngạc, ra vẻ bình tĩnh nói: “Đây đúng thật là Thiên Khải Chi Trụ, sau lưng ngươi chính là thổ nhưỡng và hạt giống Thái Hư. Những thứ này tuyệt đối không thể giả được.”
Tiểu Diên Nhi quay đầu nhìn về phía hạt giống Thái Hư. “Đúng là đồ thật.”
Nàng đi tới bên cạnh hạt giống, tỉ mỉ quan sát nó, sau đó vươn tay ra muốn sờ sờ.
“Dừng tay.” Hồng Tiệm lớn tiếng nói.
Tiểu Diên Nhi rụt tay lại.
Hồng Tiệm trách cứ: “Nếu làm hỏng hạt giống Thái Hư thì ngươi có chịu trách nhiệm không?”
Tiểu Diên Nhi nói nhỏ: “Ta chỉ sờ một chút thôi mà, đâu có làm hỏng đâu.”
“Sờ cũng không được.” Hồng Tiệm nói.
Lúc này, Minh Đức trưởng lão bỗng cười nói: “Không sao, ta tin tưởng ngươi không có ý định làm hỏng nó.”
Tiểu Diên Nhi nhìn Minh Đức trưởng lão, cười đáp: “Vẫn là ngươi hiểu lý lẽ hơn.”
Lục Châu cũng lên tiếng: “Đồ nhi của lão phu tuy hơi ngang bướng nhưng tâm tính thuần lương, chút đạo lý này nàng đương nhiên hiểu.”
“Sư phụ nói đúng.” Tiểu Diên Nhi phụ hoạ.
Minh Đức trưởng lão vẫn tiếp tục quan sát Tiểu Diên Nhi, chờ xem khi nào nàng sẽ bị khảo hạch ý chí lực. Nhưng hắn chờ suốt một khắc đồng hồ cũng chẳng thấy tăm hơi ảo giác đâu.
Minh Đức trưởng lão càng lúc càng kinh hãi, hắn nhìn về phía Lục Châu nói: “Xin hỏi nha đầu này có phải trời sinh đã có Mệnh Cung triển khai ra hạn mức cao nhất?”
Lục Châu nghi hoặc nhìn hắn, tỏ vẻ không thể gạt được bèn gật đầu: “Đúng là như thế.”
“Chẳng trách, chẳng trách…” Minh Đức trưởng lão tặc lưỡi, “Nàng có lai lịch thế nào?”
Lần này Lục Châu không thành thật trả lời mà đáp lại: “Việc này hình như không liên quan đến ngươi.”
Minh Đức trưởng lão nhận ra Lục Châu đang cảnh giác với mình bèn cười nói: “Tâm cảnh.”
“Đó là chuyện của sau này.”
“Ta đã sớm đoán được cảnh giới của ngươi không vượt qua thánh nhân. Ngươi quá mức mẫn cảm, khí tức ba động yếu kém, tuy ngươi dùng trường bào ngăn trở người khác cảm ứng tu vi mình nhưng ta biết tu vi ngươi tuyệt đối không vượt qua hai mươi sáu Mệnh Cách.” Minh Đức trưởng lão nói.
Trong lòng Lục Châu hơi kinh ngạc: “Đoán sao?”
Minh Đức trưởng lão nói: “Bình chướng Thiên Khải Chi Trụ ở Đại Uyên Hiến còn có một công năng đặc thù, gọi là phản chiếu tâm lý. Hễ là người thì đều có suy nghĩ và đăm chiêu, chuyện mà hắn nghĩ tới nhiều nhất đều sẽ được hình ảnh hoá.”
Lục Châu đảo mắt. Đối phương lừa gạt hắn hay đang nói sự thật? Lục Châu không cách nào xác định, nhưng có thể nhìn ra hắn chỉ có hai mươi sáu Mệnh Cách thì rõ ràng không phải là đoán bừa.
“Ngươi đang nghĩ xem có phải ta đoán bừa hay không, ngươi cho rằng ta đang gạt ngươi. Ha ha ha…” Minh Đức trưởng lão cười nói.
Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư thu liễm khí tức.
Minh Đức trưởng lão kinh ngạc nói: “Thủ đoạn thật cao.”
Quả nhiên đây là một loại năng lực của hắn. Lục Châu thản nhiên nói: “Hình như ngươi rất thích nhìn trộm suy nghĩ của người khác?”
Minh Đức trưởng lão lắc đầu: “Chỉ là một thủ đoạn nhỏ, không phải phương pháp nhìn trộm gì. Nếu không Đại Uyên Hiến đâu còn ai chịu qua lại với ta.”
Lời này cũng có lý.
Lục Châu nhớ lại lúc mới tới Minh Đức điện giao phong với Minh Đức trưởng lão, có lẽ khi đó hắn đã bị đánh cắp suy nghĩ trong lòng.
Lúc này, Minh Đức trưởng lão bỗng cười nói với Tiểu Diên Nhi: “Nha đầu.”
“Hả?”
“Bên này.” Minh Đức trưởng lão đột nhiên na di đến một vị trí khác, hai tay vỗ thành tiếng. Bộp.
Tiểu Diên Nhi theo bản năng nhìn sang.
Thấy vậy, Lục Châu nhíu mày. Tiểu Diên Nhi vẫn quá mức đơn thuần, ngay cả việc Minh Đức trưởng lão đang cố ý thi triển thủ đoạn với mình mà cũng không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận