Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1137

Vu Triều nâng tay thu hồi hai cây Bát Hoang Lục Hợp Kỳ. Hai tên Bạch Ngô Vệ và một tên Hắc Ngô Vệ ngừng đánh nhau, trên mặt có vẻ mệt mỏi.
Vu Triều nói: “Ngươi trước hay là ta trước?”
Đằng Nhất Chu đáp: “Mỗi bên một người.”
“Được.”
Hai người đồng thời phất tay. Tên Hắc Ngô Vệ và một tên Bạch Ngô Vệ mang theo cương ấn đánh về phía Lục Châu.
“Sư phụ cẩn thận!!” Chiêu Nguyệt lo lắng vô cùng, nín thở nhìn hắc mang và bạch mang vọt đến trước mặt sư phụ.
Lục Châu không tránh không né, kim sắc Tinh Bàn ngăn ở trước mặt. Oanh! Oanh! Hắc Ngô Vệ và Bạch Ngô Vệ đâm sầm vào Tinh Bàn.
“Cao thủ Thiên Giới Bà Sa!” Vu Triều và Đằng Nhất Chu trầm giọng nói.
Trước khi tiếng nói của bọn hắn truyền tới, Lục Châu đã tung chưởng. Đại Vô Úy Ấn như thái sơn ập tới hai tên Hắc Ngô Vệ và Bạch Ngô Vệ. Hai người như bị sét đánh, hộc máu rơi thẳng xuống dưới.
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.].
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.].
Lấy một địch hai vô cùng nhẹ nhàng.
“Tốc độ này…” Vu Triều và Đằng Nhất Chu đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Trải qua mấy lần sử dụng Thái Huyền chi lực, Lục Châu đã có thể khống chế hoàn mỹ, dùng lực lượng ít nhất để phát huy ra giá trị lớn nhất.
Hai người kia đều chỉ còn hai Mệnh Cách, chênh lệch rất nhiều so với Lục Châu. Đằng Nhất Chu lập tức hạ lệnh: “Giết hắn.”
“Vâng.” Tên Bạch Ngô Vệ còn lại không nói hai lời vọt tới.
Hắn thận trọng hơn đồng bọn mình rất nhiều, vừa ra tay đã gọi ra pháp thân Thiên Giới Bà Sa, lực lượng Mệnh Cách toả sáng rực rỡ.
Lục Châu mặt không đổi sắc, sử dụng lực lượng Mệnh Cách của Đế Giang, toàn thân biến mất giữa hư không. Đối phương còn chưa kịp phản ứng, Lục Châu đã xuất hiện sau lưng pháp thân hắn, Vị Danh Kiếm đánh ra kiếm cương dài trăm mét chém xuống Mệnh Cung.
Thần thông Túc Trụ Tùy Niệm, Thiên Quyến Hữu Khuyết!
Rắc !
“A!” Người kia dựng đứng tóc gáy, bị doạ đến mức hồn lìa khỏi xác, chỉ kịp hét thảm một tiếng.
Mệnh Cung bị chém đôi, kiếm cương tiếp tục chém xuyên lồng ngực hắn. Dư uy của kiếm cương chém vào đại địa, trong khu rừng bên dưới lập tức xuất hiện một khe rãnh khổng lồ dài trăm mét.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 8.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 2.000 điểm.].
Chỉ một chiêu?
Đằng Nhất Chu và Vu Triều hít một hơi thật sâu. Thiên Giới Bà Sa ba Mệnh Cách lại bị người dùng một chiêu miểu sát…
Lục Châu xoay người nhìn về phía bọn hắn. Hiện tại Thái Huyền chi lực trong cơ thể đã dùng hết một phần ba. “Gặp lão phu mà còn dám càn rỡ?”
Vu Triều và Đằng Nhất Chu đưa mắt nhìn nhau. Đụng phải sợi rơm cứng rồi…
“Cùng lên.” Đằng Nhất Chu trầm giọng nói.
“Được.”
Vu Triều ném Bát Hoang Lục Hợp Kỳ ra, hai cây trận kỳ cao ngàn trượng xuất hiện, nguyên khí rung động, kiếm cương xuất hiện che khuất bầu trời.
Đằng Nhất Chu cởi đoản kiếm bên hông ra ném lên không trung, bạch sắc kiếm cương từ một hoá hai, hai hoá bốn… không bao lâu sau đã lên tới hàng ngàn hàng vạn.
Hai toà pháp thân Thiên Giới Bà Sa bốn Mệnh Cách hắc sắc và bạch sắc xuất hiện như hai ngọn núi cao lăng không lơ lửng. Thấp phía dưới, hai toà pháp thân hai Mệnh Cách cũng xuất hiện, hai tên Hắc Ngô Vệ và Bạch Ngô Vệ ban nãy bị đánh giết một Mệnh Cách cũng tham gia trận chiến.
Lục Châu rơi vào thế bị bốn cường giả Thiên Giới Bà Sa vây công. Ngay sau đó, ngàn vạn kiếm cương và trận kỳ đồng loạt tấn công về phía Lục Châu.
Lục Châu không sử dụng thần thông Thiên thư tấn công trên diện rộng mà dùng lực lượng viên Mệnh Cách thứ tư để nghênh tiếp Đằng Nhất Chu.
“Không tốt.”
Đằng Nhất Chu bỗng toát lên một cảm giác không ổn. Trong tích tắc, sáu chưởng ấn mang theo Thái Huyền chi lực đánh vào sáu bộ vị trên người Đằng Nhất Chu: ngực, lưng, bụng, hông trái, hông phải và đỉnh đầu.
Phốc !
Toàn thân Đằng Nhất Chu bị đánh hõm vào, máu tươi bắn tung toé. Chưởng ấn sau lưng đã đánh gãy cột sống hắn, xương cốt phát ra tiếng răng rắc ghê rợn. Đằng Nhất Chu chỉ kịp thét lên một tiếng tê tâm liệt phế.
“A!”
Thân ảnh Lục Châu loé lên, rời khỏi Đằng Nhất Chu, kinh ngạc nhìn về phía hắn. “Tất cả đều là Mệnh Cách loại phòng ngự?”
Theo lý thuyết, sáu chưởng chứa Thái Huyền chi lực cho dù không lập tức giết chết hắn cũng có thể hạ sát ít nhất hai viên Mệnh Cách. Nhưng không ngờ Đằng Nhất Chu chỉ bị thương, Mệnh Cách vẫn không bị tổn hại.
Hắn nhìn vào khu vực Mệnh Cách trên Tinh Bàn, so sánh với bản đồ Mệnh Cách do Lục Ly đưa, lập tức hiểu ra Đằng Nhất Chu chỉ khảm Mệnh Cách loại phòng ngự.
Lúc này các đòn tấn công từ ba phía khác đã tới trước mặt. Lục Châu hừ lạnh một tiếng: “Vậy thì lão phu đại khai sát giới!”
Đơn chưởng nhấc lên, hồng cấp Phiền Lung Ấn lập tức che khuất bầu trời, ngăn trở Bát Hoang Lục Hợp Kỳ. Phanh phanh phanh… vô số kiếm cương đánh vào Phiền Lung Ấn.
“Đây là cái gì?”
Thiên Giới Bà Sa điều khiển vũ khí hồng cấp tạo thành uy lực cực lớn. Vu Triều điên cuồng điều động nguyên khí đánh tới nhưng Bát Hoang Lục Hợp Kỳ không cách nào huỷ đi Phiền Lung Ấn. Đằng Nhất Chu cũng liều mạng thi triển bạch sắc Tinh Bàn.
Cùng lúc đó, song chưởng Lục Châu đang nghênh tiếp hai chưởng ấn của Hắc Ngô Vệ và Bạch Ngô Vệ, lòng bàn tay xuất hiện Nghiệp Hoả, cho dù không dùng đến Thái Huyền chi lực thì hai tên này cũng không phải đối thủ của Lục Châu.
Lấy cứng đối cứng, cánh tay hai người bỗng kêu răng rắc một tiếng rồi đứt gãy.
Thân ảnh Lục Châu lại nhoáng lên kề sát vào đối thủ, lực lượng Mệnh Cách mang theo Nghiệp Hoả bắn ra. Ầm ầm!
Hai người bị đánh văng ra xa, máu tươi đầy người rơi vào rừng cây.
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.].
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 6.000 điểm công đức.].
Con ngươi Đằng Nhất Chu và Vu Triều co rụt lại, trợn mắt nhìn một màn này.
Lục Châu nâng Phiền Lung Ấn lên, bầu trời đã hoàn toàn tối sầm lại. Phiền Lung Ấn như một toà hắc sơn treo lơ lửng trên không trung. Lúc này Lục Châu lại nhìn sang Đằng Nhất Chu đang bị thương, tay nắm Vị Danh Kiếm vọt tới chỗ bạch sắc Tinh Bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận