Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 396: Con toạ kỵ này sao lại có lực phòng ngự mạnh mẽ đến thế?

Không thể không nói, đề nghị này của Tiểu Diên Nhi rất không tệ. Lấy Bệ Ngạn ra áp chế toạ kỵ này hẳn là thích hợp.
Lục Châu vừa định gọi Bệ Ngạn tới thì Đan Vân Tranh đột ngột quát lên một tiếng, điểm mũi chân bay lên không.
Nàng ta lơ lửng trên không trung, ánh mắt lăng lệ. “Súc sinh!”
Năm ngón tay cong lại ngưng tụ ra một đạo tiễn cương, cung tên trong tay tráng kiện như của các binh sĩ thủ thành.
Đầu mũi tiễn cương trông đỏ rực như bị nung đỏ. Khi mọi người nhìn thấy tiễn cương này đều kinh ngạc không thôi.
Năm ngón tay buông ra!
Ầm!
Tiễn cương rời cung xạ kích về phía mục tiêu!
Có lẽ đã cảm nhận được uy hiếp, toạ kỵ lập tức ngừng phun khí độc, quay đầu bỏ chạy.
Loại toạ kỵ này một khi đã bay đi xa đến một khoảng cách nhất định thì tu hành giả tuyệt không có khả năng đuổi kịp.
Nhưng nó còn chưa đi đủ xa đã bị tiễn cương bắn tới cắm phập vào người!
Ngao !
Toạ kỵ bị đau bèn ngửa mặt lên trời kêu thảm một tiếng.
Cương khí hộ thể vỡ ra tứ tán!
“Con toạ kỵ này sao lại có lực phòng ngự mạnh mẽ đến thế?” Hoa Vô Đạo tán thán.
Chiêu tiễn cương này Đan Vân Tranh đã dùng toàn lực bắn, nhưng chỉ có thể làm toạ kỵ bị thương chứ không cách nào giết được nó.
Đan Vân Tranh gấp gáp vô cùng.
Nàng ta biết rõ phải giết chết con toạ kỵ này thì mới xoá được hiềm nghi cho La Tông.
Đan Vân Tranh hạ xuống đất, chắp tay nói với Lục Châu: “Xin Các chủ cho ta mượn vũ khí dùng một lát!”
Nàng ta rất biết điều, chỉ dám dùng từ “mượn”. Rất rõ ràng, Đan Vân Tranh muốn mượn Lạc Nguyệt Cung.
Có Lạc Nguyệt Cung, tầm bắn sẽ gia tăng gấp mấy lần, uy lực cũng nhân lên rất nhiều, tốc độ càng trở nên đáng sợ.
Nhưng mà…
Lục Châu lại lắc đầu nói: “Toạ kỵ này bị người khác điều khiển.”
Con toạ kỵ bay quanh quẩn trên không trung Ma Thiên Các. Dường như nhận ra uy lực tiễn cương đó không thể giết chết mình, nó lại tiếp tục phun ra khí độc.
“Chẳng trách nó lại giảo hoạt như thế. Thì ra là có người điều khiển sau lưng!” Phan Trọng kinh ngạc thốt lên.
Đan Vân Tranh nhướng mày nói: “Lão tiền bối, sao lại thế?”
“Con toạ kỵ này tên là Ba Vu, chính là toạ kỵ của cao thủ đến từ Lâu Lan, sư huynh của Mạc Ly. Trên Liên Hoa đài bản toạ từng cùng đánh với nó một trận.”
Tiếng kêu trầm thấp nghẹn ngào trên Liên Hoa đài từ từ hiện ra trong ký ức đám đệ tử.
Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi đều có ấn tượng, lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
Lục Châu vừa vuốt râu gật đầu vừa nhìn về phía toạ kỵ Ba Vu trên bầu trời.
Toạ kỵ này có thể ngăn cản năng lượng của lam liên trên Liên Hoa đài, lực phòng ngự của nó đúng là rất kinh người.
Thả Bệ Ngạn ra e là không dễ dàng đối phó. Hơn nữa Ba Vu bị người điều khiển, rất thông minh, lại có thể phóng thích vu thuật.
“Các chủ, xin mượn vũ khí dùng một lát.” Đan Vân Tranh lại nói.
Lục Châu ném vũ khí cho nàng ta. “Việc của La Tông, La Tông tự xử lý đi.”
Thực ra Lục Châu muốn xem thử lực phòng ngự của Ba Vu mạnh đến mức nào, từ đó tính toán xem nên sử dụng bao nhiêu lực lượng phi phàm của Thiên thư để giết chết nó. Nếu vẫn không được, hắn sẽ cân nhắc tới việc sử dụng thẻ Một Kích Chí Mạng.
Đan Vân Tranh cầm Lạc Nguyệt Cung trên tay, cảm thấy tự tin hơn trước rất nhiều.
Mũi chân điểm nhẹ, Đan Vân Tranh lại lăng không bay lên, từng đạo cương khí bao phủ thân cung như vừa dát lên một lớp vàng, toả ra kim quang nhàn nhạt.
Dưới tác dụng phụ trợ của cương khí, Lạc Nguyệt Cung vốn trông nhỏ nhắn mềm mại lại trở nên to lớn hơn rất nhiều.
Ngay sau đó, Lạc Nguyệt Cung khẽ rung động, ông ông cộng hưởng. Năm ngón tay phải kéo căng dây cung, một đạo tiễn cương cực kỳ cường đại xuất hiện.
Đây chính là thần xạ thủ lục diệp.
Mọi người đều dồn mắt nhìn về phía tiễn cương này, kể cả Hoa Nguyệt Hành. Cho dù nàng có phát huy bản thân thế nào cũng không thể so sánh với Đan Vân Tranh khi cầm Lạc Nguyệt Cung.
Đan Vân Tranh nín thở ngưng thần, ánh mắt sắc nhọn nhìn về phía Ba Vu đang chạy nghênh ngang trên bầu trời.
Tiễn cương hoàn thành. Năm ngón tay khẽ buông! Lạc Nguyệt Cung phát ra tiếng vang thanh thuý, tiễn cương phá không bay đi.
Ba Vu lại cảm giác được uy hiếp, nó đột nhiên dừng lại, co cuộn toàn thân, lông dựng thẳng lên trông chẳng khác gì một con nhím.
Ầm!
Tiễn cương đánh trúng Ba Vu, cương khí vung đầy trời, nó hét thảm một tiếng vang vọng đến chân trời. Năng lượng màu tím trên thân nó bắt đầu phiêu tán.
“Nó bị thương rồi.” Phan Trọng nói.
“Đáng tiếc vẫn không giết được nó… Nó trốn kìa!”
Ba Vu sợ rồi. Nó không ngờ trên Kim Đình Sơn lại có thần xạ thủ cường đại như thế.
Chủ nhân của nó quyết định từ bỏ kế hoạch ban đầu, lập tức quay đầu phi nước đại.
Đan Vân Tranh không hoàn toàn hài lòng với tiễn cương vừa rồi… Dưới cái nhìn của nàng ta, cho dù tiễn cương kia không giết được Ba Vu thì cũng nên bắn nó bị trọng thương mới phải.
Nàng ta lại kéo căng Lạc Nguyệt Cung lần nữa, thêm một đạo tiễn cương bắn ra ngoài.
Ầm!
Tốc độ phi hành của Ba Vu quá nhanh, khi tiễn cương bắn trúng người nó lần nữa thì uy lực rõ ràng đã yếu hơn trước rất nhiều.
“Súc sinh!” Đan Vân Tranh tức giận mắng.
Càng gấp gáp thì nàng ta càng khó phát huy thực lực. Khí tức và nguyên khí điều động đã trở nên hoảng loạn, mất đi tiết tấu ban đầu.
“Thôi xong. Nó chạy thoát rồi.”
Ba Vu đã bị thương, nó không ngừng phi nước đại chạy trốn. Đan Vân Tranh đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhưng trong lòng nàng ta cũng đã thả lỏng hơn. Chỉ cần con súc sinh này không tiếp tục phóng độc và gây sự ở Ma Thiên Các thì những chuyện khác đều dễ nói hơn.
Đan Vân Tranh hạ xuống, nhìn theo bóng toạ kỵ Ba Vu ngày càng xa dần nơi chân trời rồi quay sang nói với Lục Châu:
“Con toạ kỵ này không hề tầm thường, mong Các chủ minh xét.”
“Từ bao giờ mà La Tông lại cấu kết với người Lâu Lan?” Lục Châu khẽ nâng tay lên.
Cương khí rung động, Lạc Nguyệt Cung rời khỏi tay Đan Vân Tranh bay về trong lòng bàn tay Lục Châu.
Đan Vân Tranh nhìn theo Lạc Nguyệt Cung, lòng tràn đầy cảm giác không nỡ…
Lục Châu nhẹ nhàng bay lên cao, tốc độ không nhanh, trông chẳng có gì đặc biệt.
“Các chủ định làm gì?”
Đám người ngẩng đầu nhìn lên.
Tay trái Lục Châu nắm chặt Lạc Nguyệt Cung, mắt sáng như đuốc nhìn về phía tây bắc dõi theo bóng dáng Ba Vu đang ngày xa dần, ngày càng nhỏ lại…
Lạc Nguyệt Cung rung động ông ông.
Trong não hải Lục Châu hiện ra khẩu quyết của đại thần thông thứ ba Túc Trụ Tuỳ Niệm.
Lực lượng phi phàm của Thiên thư rung động, mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng quanh các kẽ tay Lục Châu xuất hiện ánh sáng màu xanh lam.
Thấy Lục Châu quyết định tự mình ra tay, người của Ma Thiên Các đều phấn khởi ngước nhìn.
Đan Vân Tranh cũng nhìn về phía Lục Châu, ánh mắt tràn đầy phức tạp.
Nàng ta rất am hiểu về xạ kích. Trong nhận thức của Đan Vân Tranh, ở khoảng cách xa như vậy, con súc sinh kia lại không ngừng phi nước đại, hoàn toàn thoát ra khỏi tầm bắn, gần như không có khả năng bắn trúng nó chứ đừng nói tới việc giết nó.
Đan Vân Tranh âm thầm lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận