Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 634

Thậm chí nàng còn nhắc đến các loại dị thú trong vực sâu, nhắc đến những khó khăn nàng gặp phải trong lúc tu hành, đến niềm vui sướng khi khai diệp…
Lục Châu vuốt râu lắng nghe, thỉnh thoảng lộ vẻ kinh ngạc, thỉnh thoảng lại gật đầu phụ hoạ.
Đảo mắt đã nửa ngày trôi qua.
Lục Châu nghe kể chuyện xong mới mở miệng nói: “Không ngờ thế gian này lại thật sự có Thừa Hoàng. Xem ra những ghi chép trên điển tịch đều không phải là nói ngoa.”
Diệp Thiên Tâm gật đầu đáp: “Chỉ tiếc Thừa Hoàng không chịu rời khỏi Nguyệt Quang lâm địa.”
“Với hình thể cỡ đó thì đúng là nó không nên rời đi. Hung thú khổng lồ như nó mà vào nhân gian thì e là sẽ bị thiên hạ quần công.” Lục Châu nói.
“Sư phụ nói rất đúng.”
“Điển tịch có nói cưỡi Thừa Hoàng có thể sống thọ hai ngàn tuổi… ngươi thấy thế nào?”
“Đồ nhi không có cảm giác gì cả, đồ nhi đã cưỡi trên lưng Thừa Hoàng nhiều lần nhưng thấy nó chẳng khác gì toạ kỵ.” Diệp Thiên Tâm đáp.
Thừa Hoàng quả nhiên không đơn giản như trong tưởng tượng. Điển tịch có thể ghi chép về nó chứng tỏ người viết biết rõ Thừa Hoàng có tồn tại, nhưng tu hành giới lại cho rằng nó không có thật.
Thấy thời gian không còn sớm, Lục Châu đứng lên nói: “Thương thế của ngươi chưa lành, nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Sư phụ… lần này hoàng thất khiêu khích Ma Thiên Các…”
Lời còn chưa nói hết, Lục Châu đã đưa tay ngắt lời nàng. “Món nợ này của hoàng thất, vi sư ghi nhớ.”
Nói xong hắn xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Lục Châu, Diệp Thiên Tâm cúi người nói: “Đồ nhi cung tiễn sư phụ.”
Dưới chân núi Kim Đình Sơn.
Vu Chính Hải quan sát từng dấu vết chiến đấu, ngoài kinh ngạc ra thì chỉ có lo lắng phiền muộn.
“Ta trở về muộn rồi sao?”
Dưới đất vương vãi đầy máu và các hố sâu tạo ra bởi chưởng ấn. Vu Chính Hải cau mày không nói, lần theo vết máu đi tới… trong lòng càng lúc càng phẫn nộ.
Đúng lúc này, cách đó không xa chợt truyền đến thanh âm: “Đại sư huynh?”
Minh Thế Nhân vừa lôi theo một bộ thi thể vừa chạy tới. “Đại sư huynh, ta biết huynh sẽ không mặc kệ Ma Thiên Các mà…”
Khụ khụ.
Vu Chính Hải lập tức đứng thẳng người dậy, tay chắp sau lưng, vẻ mặt biểu hiện vô cùng nghiêm túc. “Lão tứ? Đệ ở đây làm gì?”
Vu Chính Hải liếc mắt nhìn bộ thi thể. Minh Thế Nhân đáp: “Huynh nói cái này à, đây là thi thể của tên thị vệ đi theo Lưu Qua đến đây, trong lúc tức giận ta đã giết bọn hắn.”
Mí mắt Vu Chính Hải khẽ giật, không biết nên nói cái gì cho phải.
“Đại sư huynh, cùng ta lên núi gặp sư phụ đi.”
“Ta chỉ trùng hợp đi ngang qua đây, sẽ không lên núi.” Vu Chính Hải nói nhanh.
Đi ngang qua? Huynh đi ngang qua một nơi cách cả ngàn dặm được à?
Minh Thế Nhân nhìn quanh rồi nói: “Đại sư huynh, huynh tới chậm rồi, sư phụ vừa xuất quan đã đánh cho lão đầu Lưu Qua kia tan thành tro bụi.”
“Còn tên Tô Thánh, hầy, thi thể của hắn nằm ở đằng kia kìa, rất thảm, bị đánh bẹp dí, còn bị một kiếm đâm xuyên tim… A, đại sư huynh, sao huynh đổ nhiều mồ hôi như vậy?” Minh Thế Nhân ngạc nhiên hỏi.
“Vậy sao? Chắc do trời hơi nóng.”
“Nóng à? Từ cảnh giới Phạn Hải cảnh bát mạch…”
“Ta nói nóng thì là nóng.” Giọng Vu Chính Hải cao vút lên.
Minh Thế Nhân lập tức nới cổ áo, phe phẩy tay quạt quạt mấy cái: “Hình như đúng là hơi nóng nha.”
Vu Chính Hải nói: “Lão tứ, nhị sư đệ không ở Ma Thiên Các sao?”
Với thủ đoạn của Ngu Thượng Nhung, nếu hắn có mặt ở Ma Thiên Các thì dù Lưu Qua dẫn Tô Thánh tới đây cũng không thể tạo thành uy hiếp. Huống chi Hoàng Thời Tiết cũng đã tới viện trợ.
Minh Thế Nhân nói: “Chẳng phải Nhị sư huynh đã đến Dự Châu chỗ huynh rồi sao?”
“Dự Châu?” Trong lòng Vu Chính Hải khẽ động.
“Đại sư huynh, huynh vẫn nên lên núi gặp mặt sư phụ nói chuyện một lần đi… Đứng mãi dưới này cũng không ổn.” Minh Thế Nhân kiến nghị.
“Để ta nghĩ đã.”
“Vâng, đại sư huynh cứ từ từ mà nghĩ, ta đi về trước.”
Vu Chính Hải trầm mặc không nói, ngẩng đầu nhìn về phía Ma Thiên Các… Hắn đứng yên bất động, cũng không rời đi.
Thấy Hoàng Thời Tiết từ xa bay tới, Vu Chính Hải vẫy tay ra hiệu Hoàng Thời Tiết cứ lên núi trước.
Hoàng Thời Tiết cũng kinh hãi trước vết tích chiến đấu, vốn định nói mấy câu nhưng thấy sắc mặt Vu Chính Hải không ổn nên đành quay đầu bay lên núi.
Trời chiều bóng ngả về tây.
Trên Đông Các.
Lục Châu mở giao diện Hệ thống lên xem.
Danh tính: Lục Châu.
Chủng tộc: Nhân tộc.
Tu vi: Nguyên Thần cảnh Hỗn Nguyên.
Điểm công đức: 112.233 điểm.
Pháp thân: Bách Kiếp Động Minh.
Tuổi thọ còn lại: 20.596 ngày.
Đạo cụ: 1 thẻ Một Kích Chí Mạng, 62 thẻ Đỡ Đòn Chí Mạng bị động, 4 thẻ Lồng Giam Trói Buộc, Bạch Trạch, Bệ Ngạn, Cát Lượng, 2 thẻ Tuyệt Địa Liệu Thương, 1 thẻ Tuyệt Địa Liệu Thương phiên bản cường hoá, 1 thẻ Lôi Cương, 2 Thẻ Nguỵ Trang, Thái Hư Kính, 4 thẻ Thẻ Dịch Dung, 49 Thẻ Nghịch Chuyển.
Vũ khí: Vị Danh, Trảm Mệnh Đao, Ngọc Phất Trần.
Công pháp: Tam Quyển Thiên Thư.
Thu hoạch lớn nhất trong lần lĩnh hội này chính là mở được Địa Tự Quyển Thiên thư, còn lại không đáng chú ý.
Lục Châu xem lại giá cả thẻ đạo cụ, quả nhiên đều đã tăng lên.
Thẻ Một Kích Chí Mạng và Miễn Dịch Sát Thương đều tăng giá lên 10.000 điểm… Nhưng nghĩ lại hiện tại Lục Châu đã có lực lượng phi phàm của Thiên thư nên hai loại thẻ này không cần dùng thường xuyên, tâm lý mới cân bằng trở lại. Vả lại khi đến thời điểm nguy cấp thì ai còn nghĩ đến chuyện sử dụng thẻ có lời hay không nữa.
Như vậy… Hệ thống gia tăng quyền hạn ở chỗ nào?
Ngay khi Lục Châu còn đang nghi hoặc, bên ngoài chợt truyền đến thanh âm.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Minh Thế Nhân khom người nói.
“Có chuyện gì?”
“Hoàng đảo chủ đã trở về, đại sư huynh kịp thời tới cứu viện đảo chủ, giết chết Cổ Nhất Nhiên.” Minh Thế Nhân đáp.
“Bây giờ hắn đang ở đâu?”
“Đồ nhi đã sắp xếp cho Hoàng đảo chủ đến Nam Các nghỉ ngơi. Về phần đại sư huynh… huynh ấy đang ở dưới chân núi, không có can đảm… đi lên.”
“Không chịu lên?” Lục Châu nhíu mày hừ một tiếng. “Lão phu đã cho hắn thời gian nửa năm, hắn không lo quản lý U Minh Giáo đi, chạy tới Ma Thiên Các để xem chuyện cười của lão phu à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận