Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 332: Phần Thiên Thư Khai Quyển thứ tư

Lục Châu đã sớm biết hồ lô rượu này không phải vật tầm thường nên chẳng lấy làm ngạc nhiên.
Nhưng những người khác, nhất là đám người Phan Trọng, thấy vậy hai mắt toả sáng, miệng tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Trước đó Phan Ly Thiên mất sạch tu vi nên không cách nào điều động nguyên khí. Nay có thể sử dụng hồ lô rượu, cả người trở nên có tinh thần hơn rất nhiều.
“Là bảo vật trong Hắc Mộc Sâm Lâm?” Hoa Vô Đạo kinh ngạc hỏi.
“May mắn có được mà thôi.”
Lục Châu và Lãnh La đã từng nghe Phan Ly Thiên kể về sự tích của hồ lô rượu, biết thứ này là vật trong Hắc Mộc Sâm Lâm, sau khi bị đại hoả rèn luyện đã trở thành vũ khí đặc thù không thua kém gì vũ khí thiên giai.
Mọi người đều biết vũ khí của phàm nhân là phàm phẩm, là các loại vũ khí bình thường do người không tu hành sử dụng. Các cấp cao hơn gồm có hoàng giai, huyền giai, địa giai và cuối cùng mạnh nhất là thiên giai.
Vũ khí đến cấp địa giai đã xuất hiện độ ăn ý với người sử dụng. Khi độ ăn ý lên đến đỉnh phong, tu hành giả sở hữu vũ khí đó sẽ kích phát được uy lực cao hơn rất nhiều.
Lên đến thiên giai, đặc tính riêng của từng loại vũ khí cũng sẽ được kích phát. Đương nhiên vũ khí phải thích hợp với người sử dụng mới có thể phát huy hết uy lực, chẳng hạn như đưa đao kiếm cho Hoa Vô Đạo thì xem như lãng phí vì hắn chỉ am hiểu phòng thủ. Hoặc chẳng hạn như Hoa Nguyệt Hành là thiện xạ, ngoại trừ cung tiễn ra thì chẳng còn loại vũ khí nào thích hợp với nàng.
Người am hiểu âm luật âm công thì có vũ khí như đàn, tiêu, sáo… nhưng những phương pháp tu hành này thường rất gian nan nên không có bao nhiêu người nắm giữ được.
Cho dù là loại vũ khí nào thì sau một thời gian dài tích luỹ nguyên khí và được sử dụng thường xuyên cũng sẽ dần thể hiện ra khí sắc và tác dụng của nó.
Chỉ riêng có hồ lô rượu này khi nhìn thoáng qua rất khó liên tưởng đến nó là một loại vũ khí thiên giai.
Lấy hồ lô rượu làm vũ khí, đúng là hiếm thấy.
Lãnh La hỏi: “Lão Phan, hồ lô của ngươi có tác dụng gì?”
Vẫn là Lãnh La thẳng thắn, mở miệng là hỏi thẳng loại chuyện cơ mật thế này.
Phan Ly Thiên ngửa tay ra, hồ lô rượu bay vào lòng bàn tay hắn.
“Sử dụng nhiều sẽ quen, có thể dùng nó để đập chết người, có thể dùng làm gối kê đầu khi ngủ khiến toàn thân thần thanh khí sảng, cũng có thể khiến cho người ta trở nên hồ đồ u mê.” Phan Ly Thiên dương dương tự đắc nói. “Ngươi đừng có nhìn lão hủ như vậy, lão hủ nói thật mà.”
Vẻ mặt của Lãnh La đã thể hiện rất rõ ràng thái độ của hắn. Tin ngươi chết liền! Đồ lão già hom hem xấu xa!
Phan Trọng nghe vậy mừng rỡ nói: “Lão Phan thật là đỉnh nha! Đến bao giờ ta mới có được loại vũ khí mạnh mẽ như vậy chứ!”
“Ngươi muốn sao?”
“Vũ khí thiên giai ai mà không muốn, nằm mơ cũng muốn nữa là. Chỉ tiếc thiên giai thật là quý hiếm khó tìm.” Phan Trọng đáp.
“Đợi ngươi vào Nguyên Thần cảnh, lão hủ tặng cho ngươi hồ lô này nhé?” Phan Ly Thiên mỉm cười nói.
“A?”
Tuy quan hệ giữa hai người rất tốt nhưng cũng đâu đến mức tặng vũ khí thiên giai cho nhau? Vũ khí thiên giai quan trọng đến cỡ nào, chỉ cần là tu hành giả nhập môn đều biết.
Phan Ly Thiên lại nói tiếp: “Muốn khống chế thiên giai thì thấp nhất cũng phải có tu vi Nguyên Thần cảnh, cố gắng tu luyện nhé.”
“Đừng nói giỡn mà lão Phan… ta sẽ không lấy vũ khí của ông đâu.” Phan Trọng nói.
Quan hệ giữa hai người rõ ràng không giống với những người khác.
Các lão đầu tử trong lương đình đều hiểu rõ nhưng chẳng ai nói ra.
Lúc này, Hoa Vô Đạo không nhịn được nữa bèn đi đến trước mặt Lục Châu, khom người nói:
“Xin Các chủ chỉ giáo cho, làm cách nào mới thi triển ra được chữ thứ mười trong Lục Hợp Đạo Ấn?”
Lục Châu khẽ vuốt râu. Chỉ cần không bắt hắn làm mẫu lần nữa thì mọi chuyện đều trở nên dễ dàng.
Vừa rồi khi thi triển chiêu thức, Lục Châu đúng thật là có một ít tâm đắc.
“Đạo pháp tự nhiên bắt nguồn từ thiên địa, vậy thì phải quay về với thiên địa.” Lục Châu nói.
“Ách…”
Hoa Vô Đạo nghe mà chẳng hiểu ra sao.
Từng câu từng chữ Lục Châu nói rất chậm rãi và rõ ràng, sau đó hỏi lại: “Nghe hiểu không?”
Mặt mo Hoa Vô Đạo đỏ ửng.
Dầu gì cũng từng là thiên tài tu hành trong Vân Tông, nếu nói không hiểu thì đúng là quá mất mặt.
Hoa Vô Đạo ấp úng, gật đầu nói: “Hình như có hơi hiểu một chút.”
“Về sau lĩnh hội nhiều hơn, tất sẽ ngộ ra.”
Lục Châu chắp tay sau lưng đi về phía Ma Thiên Các.
Rốt cuộc cũng có lúc dùng tới môn Triết học ở kiếp trước rồi. Loại câu nói này chính là dùng trong trường hợp nào cũng đúng, ai còn dám nói không phải?
Đương nhiên là nghe không hiểu rồi.
Phải như thế mới tạo được cảm giác “Tuy rằng không hiểu ngươi đang nói cái gì, nhưng có vẻ rất lợi hại thâm ảo”.
Huống hồ gì Lục Châu lại chẳng được ban thưởng tí điểm công đức nào, điều này cho thấy nếu đối tượng được chỉ điểm không phải là đồ đệ thì vô tác dụng.
Đều là một đám người già không có bao nhiêu tương lai và hy vọng, hắn vẫn nên đặt tinh lực vào việc dạy dỗ đám đồ đệ không nên thân thì hơn.
“Cung tiễn Các chủ.”
Mọi người khom người, dõi mắt nhìn theo bóng dáng Lục Châu.
Trở về tới Đông Các, Lục Châu bắt đầu kiểm kê số lượng thần thông thiên thư mình có.
Thần thông Thiên thư thứ nhất: Chúng Sinh Ngôn Âm… là một loại thần thông âm công.
Thần thông Thiên thư thứ hai: Pháp Diệt Tẫn Trí… là thần thông tấn công trên diện rộng.
Thần thông Thiên thư thứ ba: Túc Trụ Tuỳ Niệm… có thể thi triển được các thần thông tu hành của bách gia.
Lại thêm bản thân Thiên thư đã có khả năng khắc chế các loại vu thuật, phạn âm và mê hoặc tâm trí.
Nay Lục Châu đã có thể xác định một điều, thần thông Thiên thư có liên quan đến một thứ, đó là Thiên Thư Khai Quyển.
Đã có ba loại thần thông thì sẽ có loại thần thông thứ tư.
Như vậy…
Phần Thiên Thư Khai Quyển thứ tư đang ở đâu?
Lục Châu vừa suy nghĩ vừa đi đến bên cạnh bàn nhìn tấm bản đồ da dê cổ.
Hắn phát hiện vị trí của Kiếm Khư lăng mộ đã hiện ra rõ ràng trên bản đồ.
“Quả nhiên bản đồ này hiển thị vị trí của Thiên Thư Khai Quyển.”
Lục Châu lại cẩn thận quan sát toàn bộ bản đồ, ngoại trừ Thần Đô và Kiếm Khư thì những khu vực khác đều trong trạng thái mơ hồ.
Phần Thiên Thư Khai Quyển thứ tư chỉ có thể chờ đợi đến lúc nó xuất hiện.
Có tấm bản đồ da dê cổ, Lục Châu không sợ tìm không ra Thiên Thư Khai Quyển.
Nghĩ đến đây, hắn không tiếp tục quan sát bản đồ nữa mà bước ra phía sau bình phong, ngồi xếp bằng và lĩnh hội Thiên thư.
Cùng lúc đó, tại tiểu trúc thanh tĩnh.
Tư Vô Nhai ho khan kịch liệt nhưng không thổ huyết.
Hắn cởi áo ra, để lộ cơ thể tráng kiện. Phược Thân Thần Chú đã nhạt hơn trước nhưng tu vi của hắn vẫn không hề khôi phục.
“Đây thật sự là thần chú của Đạo môn sao?”
Tư Vô Nhai chậm rãi đứng dậy, cả người trở nên có tinh thần hơn. Hắn có cảm giác thần chú này sẽ luôn trói buộc tu vi của hắn…
Diệp Tri Hành xuất hiện ở phụ cận, thấy sắc mặt Tư Vô Nhai bèn vội vàng hỏi: “Giáo chủ?”
“Ta không sao… báo cáo sự tình đi.” Tư Vô Nhai xua tay nói.
“Tai mắt ở gần Kim Đình Sơn hồi báo, bình chướng Kim Đình Sơn đã hoàn toàn biến mất.” Diệp Tri Hành nói.
Tư Vô Nhai nghe vậy lập tức nhướng mày, trong lòng buồn bực. “Ma Thiên Các đã xảy ra chuyện gì?”
“Giáo chủ, lão tiền bối vừa trở về từ Kiếm Khư… Người của chúng ta phát hiện Ma Kiếm đã bị người khác mang đi.” Diệp Tri Hành khẽ dừng một chút rồi nói tiếp. “Ma Kiếm đã rơi vào tay Giang Ái Kiếm…”
Tư Vô Nhai nói: “Với tính tình của sư phụ, không thể nào lại tuỳ tiện đem tặng Ma Kiếm cho người khác. Xem ra người vẫn đứng trong bóng tối trợ giúp Ma Thiên Các chính là Giang Ái Kiếm rồi.”
“Giang Ái Kiếm là một trong tam đại Kiếm Si, kẻ này làm người nhát gan lại sợ phiền phức, sao có thể là hắn?” Diệp Tri Hành cảm thấy kỳ quái.
Vừa hỏi xong, Diệp Tri Hành lại cảm thấy lúng túng. Giáo chủ đã ra lệnh cho hắn điều tra bối cảnh của Giang Ái Kiếm, tiếc là đến bây giờ hắn vẫn chưa tra ra được chút nào.
Tư Vô Nhai lắc đầu nói: “Người có thể rõ ràng chuyện trong cung như lòng bàn tay chỉ có thể là hắn.”
“Hắn?”
“Đương kim tam hoàng tử của hoàng thất Đại Viêm, Lưu Trầm…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận