Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1002

Dư Trần Thù nhìn tên đệ tử kia. “Ngươi chắc chắn chứ?”
“Khi tiểu đội trinh sát chúng ta thuê rời đi, ta đã điều động những người gần đó đến theo dõi Vân Sơn. Người của chúng ta tận mắt nhìn thấy Ngung thú lảo đảo bay về phía Đại Liệt Cốc.”
Dư Trần Thù cau mày nói: “Đám người Vân Sơn có truy kích không?”
“Không có.” Giản Đình Trung đáp. “Bọn hắn không dám đi ra ngoài, trừ phi tên họ Lục kia tự mình ra tay. Nếu không Nhiếp Thanh Vân sẽ trở thành Tư Không Bắc Thần thứ hai.”
Suy nghĩ một lát, Dư Trần Thù hạ lệnh: “Mạc Bất Ngôn, Giản Đình Trung, hai người theo ta đi một chuyến. Những người khác ở lại trấn thủ Thiên Vũ Viện.”
“Vâng!”
Không bao lâu sau, một chiếc phi liễn rời khỏi Thiên Vũ Sơn cấp tốc bay về phía tây.
Mà lúc này, Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải cũng đang phi hành đến Thiên Vũ Sơn. Hai người ngẩng đầu nhìn lên, thấy phi liễn Thiên Vũ Viện xẹt ngang trên bầu trời như ngôi sao băng.
Hai huynh đệ đưa mắt nhìn nhau rồi tăng tốc phi hành.
Trong đại hạp cốc ở Thiên Luân sơn mạch, Lục Châu đã bổ sung xong năng lượng nguyên khí trong cơ thể. Sau đó hắn tò mò sử dụng thính lực thần thông.
Lam quang xuất hiện bên tai, Lục Châu nghe được tiếng xì xào bàn tán: “Hẳn là ở bên này, nhỏ giọng một chút, đừng kinh động Ngung thú. Lát nữa thăm dò xong vị trí của nó thì chúng ta nghĩ biện pháp đối phó, chỉ cần lấy được Mệnh Cách Chi Tâm là phát tài!”
“Được. Tốc chiến tốc thắng, dù là đám người Vân Sơn đuổi tới cũng không ai biết chuyện này có liên quan đến chúng ta.”
Nói xong mấy tu hành giả đồng loạt bay vào trong hạp cốc.
Lục Châu điều động Tử Lưu Ly ẩn nấp khí tức toàn thân, ngay sau đó đám tu hành giả lướt ngang qua đầu hắn, toàn bộ đều là cao thủ Nguyên Thần cảnh.
Lục Châu không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn về phía thi thể khổng lồ của Ngung thú. Rõ ràng như vậy mà cũng tìm không thấy, mắt đám người này có vấn đề rồi sao?
Rốt cuộc bay tới bay lui ba lần, đám tu hành giả mới kích động hô lên: “Ở chỗ này!”
Một tên tu hành giả lao vọt xuống đứng bên người Ngung thú. “Nó chết rồi?!”
Những tu hành giả còn lại cũng đồng loạt phóng xuống, ai nấy đều lộ vẻ nghi hoặc. “Kỳ quái, Ngung thú vì sao không bay về sào huyệt mà lại chết ở chỗ này?”
“Có vết thương chí mạng. Các ngươi nhìn kìa…” Một tu hành giả trẻ tuổi đá vào vết thương của Ngung thú, lập tức thi thể nó tách ra làm hai, vết cắt vô cùng chỉnh tề.
Đám người trừng to mắt ngây ngốc.
Mãi một lúc sau mới có người thở dài nói: “Ngung thú bị người ta giết chết rồi. Chúng ta đã tới chậm.”
“Thật đáng tiếc, vậy mà lại bị nẫng tay trên. Vết thương này hẳn là do kiếm gây nên, có thể chém chết Ngung thú bằng một nhát, đây nhất định là cao thủ kiếm đạo tuyệt đỉnh!”
Đám tu hành giả tiếc hận không thôi. Ngay khi bọn hắn vừa định rời đi chợt nghe tiếng đồng bọn kinh hô: “Có Mệnh Cách Chi Tâm!”
Đám người cả kinh nhìn sang. Một tu hành giả không ngại bẩn thỉu dùng tay không lấy Mệnh Cách Chi Tâm từ trong cơ thể Ngung thú ra. Viên Mệnh Cách Chi Tâm có màu đỏ sậm như vầng mặt trời buổi sáng.
Toàn bộ đám người đều trợn tròn mắt nhìn Mệnh Cách Chi Tâm với vẻ khao khát mãnh liệt, bọn hắn không còn đủ lý trí để suy nghĩ xem tại sao người giết chết Ngung thú lại không lấy Mệnh Cách Chi Tâm đi.
Đúng lúc đó, một tu hành giả đứng bên phải đột nhiên rút bội đao ra chém văng đầu người đang cầm Mệnh Cách Chi Tâm. Xoẹt!
Đầu lâu còn chưa kịp rơi xuống đất, hắn đã phóng tới chộp lấy Mệnh Cách Chi Tâm ôm vào trong ngực rồi bay vọt sang sườn núi bên cạnh. “Thứ này là của ta!”
“Trương Hạo, ngươi làm gì thế?!” Đám người kinh hoảng gào lên, không ngờ Trương Hạo lại đột nhiên ra tay.
Trương Hạo liếc nhìn hai phía rồi nói nhanh: “Ta cảnh cáo các ngươi không được lại đây. Tu vi các ngươi đều không bằng ta, ai dám đuổi theo ta giết kẻ đó!”
“Trương Hạo, ngươi giết người còn muốn bỏ trốn? Tu vi ngươi cao hơn bọn ta thật, nhưng ngươi lấy một địch năm được không?” Một nam tử nói lớn. “Không thể để hắn rời đi, chúng ta liên thủ bắt lấy hắn.”
“Được.”
Trương Hạo cả kinh, việc đã đến nước này không thể quay đầu, hắn tung người bay lên muốn rời khỏi đại hạp cốc. Năm người kia cũng thi triển đại thần thông đuổi theo, chẳng mấy chốc đã vây công Trương Hạo.
“Giao ra Mệnh Cách Chi Tâm, chúng ta tha mạng cho ngươi!”
“Vậy phải xem các ngươi có bản lĩnh hay không.”
Hai bên lập tức lao vào kịch chiến.
Lục Châu lắc đầu. Đám tu hành giả này hẳn là ở gần đây nên mới đến nhanh như vậy. Đáng tiếc thực lực bọn hắn lại không đủ để giữ được Mệnh Cách Chi Tâm. Đối với thứ gọi là “may mắn”, thế giới này vẫn luôn rất tàn nhẫn.
Trên hạp cốc truyền tới tiếng cương khí điên cuồng va chạm. Lục Châu ngẩng đầu nhìn, tu hành giả tên Trương Hạo kia là thất diệp, đám người còn lại có ba người lục diệp, hai người ngũ diệp. Đều là đại tu hành giả.
Hay là thuận tay xử lý bọn họ rồi đặt Mệnh Cách Chi Tâm trở lại thi thể Ngung thú, sau đó tiếp tục ôm cây đợi thỏ?
Ừm, cứ làm như vậy.
Lục Châu chậm rãi đứng lên, vừa định động thủ thì bên tai chợt truyền đến tiếng động rất nhỏ.
Có người đang đến gần.
Lục Châu bèn thu tay lại, xoay người nhìn ra sau. Có hai tu hành giả đang lén lén lút lút chạy tới đây.
“Suỵt !” Một trong hai người đó nhìn thấy Lục Châu, đầu tiên là sửng sốt một chốc sau đó hắn bình tĩnh lại, làm động tác bảo Lục Châu giữ im lặng.
“Hắc hắc, bằng hữu, không ngờ ngươi cũng trốn ở chỗ này, thì ra là đồng đạo nha!”
Lục Châu khẽ nhíu mày. “Ngươi là…?”
“Đừng giả bộ, ta cũng nhìn thấy Ngung thú rồi. Ngươi xưng hô như thế nào?” Nam tử kia hỏi.
“Lão… ta họ Lục.” Lục Châu đáp. Suýt nữa lại tự xưng là lão phu.
“Thẳng thắn với nhau nhé, ta là Nguỵ Tuấn Tử, đây là tiểu đệ của ta… Suỵt !”.
Phanh phanh phanh! Mệnh Cách Chi Tâm.
Hai toà pháp thân liên tục va chạm, một người rơi thẳng xuống đâm sầm vào núi đá chết tươi.
Thấy vậy Ngụy Tuấn Tử lắc đầu nói: “Thật đáng thương, Mệnh Cách Chi Tâm nào có dễ cầm như vậy?”
Lục Châu nghi hoặc hỏi: “Không phải ngươi cũng đến cướp nó sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận