Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1554

Minh Thế Nhân đặt hai bộ thi thể nằm cạnh nhau, sau đó dùng đất cát xung quanh vùi lấp.
Sau khi chôn cất xong, Minh Thế Nhân mới nói: “Sư phụ, có làm bia mộ không?”
“Không cần.” Lục Châu nói.
Minh Thế Nhân gật đầu, lấp phẳng lại hố đã chôn.
Trong Ngung Trung tràn ngập thị phi, sau khi bọn hắn rời đi tất sẽ có cường giả khác đến, thay vì lập mộ phần, chẳng bằng để bọn họ trở về với thiên địa một cách tự nhiên nhất, để không ai có thể quấy rầy.
Sau khi lấp hố xong, Minh Thế Nhân dùng Thanh Mộc Tâm Pháp thúc đẩy cây cỏ sinh trưởng, bao trùm phương viên ngàn mét.
Bãi chiến trường tiêu điều đổ nát rốt cuộc bị cây cối che khuất, chỉ còn lại trong không khí mùi máu tươi, nhắc nhở nơi này đã từng phát sinh một trận chiến thảm liệt.
Hoàn thành xong việc này, đám người quay đầu nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ.
Chuyến này đám người tuy có hơi chật vật nhưng vẫn ổn, chỉ có Lục Ngô là thảm nhất, bị thương không nhẹ. Nhưng nhờ có Bạch Trạch nên nó đã khôi phục hoàn toàn, không còn gì đáng ngại.
Lục Châu thu hồi Trấn Thọ Thung, nói: “Thu thập đi.”
“Vâng.”
Cuối cùng cũng tới lúc thu hoạch chiến lợi phẩm. Đây cũng là lúc mấy người Ma Thiên Các phấn chấn nhất.
Đám người chia ra bốn phương tám hướng bay đi, ngay cả vũ khí của đám tu hành giả đã chết, nếu có món nào phẩm chất tốt thì cũng thu lại hết.
Mấy món như Hỏa Liên, Tuyết Liên, Huyết Nhân Tham và Huyền Mệnh Thảo đương nhiên sẽ không bỏ qua. Đáng tiếc là trước đó có không ít tài bảo đã bị hoả diễm của Trấn Nam Hầu hủy đi.
Cùng lúc đó.
Nhạn Nam Thiên hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tứ đại trưởng lão kề vai đứng trên đỉnh núi, nhìn lên không trung u ám, phong vân biến sắc.
Sau khi Tam Thập Lục Thiên Cương chết, đám đệ tử còn lại có chút năng lực cũng bị Diệp Chính mang đi.
Bốn vị trưởng lão Diệp Duy, Diệp Diệc Thanh, Diệp Nguyên Cửu và Diệp Canh đều trầm mặc không nói gì.
Lát sau, nơi xa có một bóng người lướt tới như lưu tinh, sắc mặt rất khó coi.
Diệp chân nhân để trần, dáng vẻ chật vật không chịu nổi, rơi xuống từ trên không trung.
Phốc!
Vừa đáp xuống đất, hắn đã phun ra một ngụm máu. Hiện tại Diệp Chính cực kỳ hoảng loạn, không còn chút dáng vẻ nào của một vị chân nhân.
“Diệp chân nhân?!” Bốn vị trưởng lão đồng thanh hô lên.
Diệp Chính vội vàng nói: “Đừng nói chuyện, mau chuẩn bị Huyền Mệnh Thảo và thuỷ dược cho ta, ta cần phải khôi phục Mệnh Cách…”
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Diệp Duy hỏi.
Diệp Chính nhíu mày.
Trước đây dù có phẫn nộ, hắn cũng sẽ không trút giận lên đám người bên cạnh mình, vì hắn là chân nhân cao cao tại thượng, không thể hủy đi hình tượng và địa vị của mình. Nhưng hôm nay hắn không nghĩ nhiều được như vậy.
Diệp Chính ức chế cơn phẫn nộ, nói tiếp: “Còn nữa, lấy Thái Hư Huyền Đan ra.”
“Ngài quên rồi sao? Thái Hư Huyền Đan đã đem tặng cho Thác Bạt chân nhân rồi.” Diệp Diệc Thanh nói.
“Vậy thì mau đi chuẩn bị những thứ tốt nhất, ta muốn bế quan!” Diệp Chính trịnh trọng nói, “Trong vòng trăm năm, ta sẽ không gặp bất kỳ kẻ nào.”
Diệp Duy lo lắng nói: “Rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì? Ngài có thể nói rõ ràng một chút không?”
Ba vị trưởng lão còn lại cũng đứng bên cạnh Diệp Duy. Bốn người ngăn ở trước mặt Diệp Chính, tỏ rõ thái độ nếu hắn không giải thích sẽ không làm việc.
Sắc mặt Diệp Chính tái xanh, giận tím mặt: “Diệp Duy, ngươi thật lớn mật!”
“Chân nhân bớt giận!” Diệp Duy quỳ một gối xuống nói.
“Cút!” Diệp Chính quát.
Diệp Duy không chỉ không cút mà còn quỳ tại chỗ không nhúc nhích. Ba vị trưởng lão khác cũng quỳ xuống theo, đồng thanh nói: “Chân nhân bớt giận!”
Càng như vậy, Diệp Chính càng cảm thấy phẫn nộ: “Đều cút cho ta!”
Diệp Duy ngẩng đầu nhìn về phương xa, sau đó hỏi: “Chỉ có một mình ngài trở về?”
Diệp Chính: “Ngươi đang chất vấn bản toạ?”
Hắn đột nhiên cảm giác được, thái độ của bốn vị trưởng lão không đúng.
“Bọn hắn chết rồi?” Diệp Duy lại hỏi.
Diệp Chính không để ý đến các vị trưởng lão, phất tay rời đi, lựa chọn mặc kệ bọn họ.
Ngay khi hắn đi ngang qua người Diệp Duy…
Xoẹt!
Một đạo kiếm cương đột nhiên xuất hiện sau lưng Diệp Chính, đâm xuyên qua người hắn.
Đạo kiếm cương kia rất nhẹ nhàng đâm thủng thân thể bị trọng thương của Diệp Chính.
Biểu tình trên mặt Diệp Chính từ phẫn nộ chuyển thành kinh ngạc, kinh ngạc đến khó có thể tin nổi.
Tí tách.
Máu tươi rơi xuống ướt đẫm sàn đá rêu xanh dưới chân. Máu đỏ thẫm nhắc nhở hắn, sinh mệnh hắn đang dần trôi đi.
Diệp Duy rốt cuộc cũng hạ thủ.
Biểu tình trên mặt Diệp Duy rất thống khổ, vẻ do dự rốt cuộc cũng bị sự kiên quyết thay thế, hắn đâm ra một kiếm gian nan nhất đời mình.
Diệp Chính rốt cuộc không đứng thẳng được nữa, quỵ gối xuống, hắn nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân, nhưng sau đó chợt cảm thấy, không quan trọng nữa.
Không còn gì quan trọng nữa.
“Chỉ khi ngài chết, Nhạn Nam Thiên mới được bảo trụ…” Diệp Duy nói.
Ngung Trung, bên Thiên Khải Chi Trụ.
“Các chủ, đã thanh lý xong, tổng cộng thu hoạch được 23 gốc Huyền Mệnh Thảo, 6 viên Huyền Vi Thạch, 12 gốc Hoả Liên, 15 gốc Tuyết Liên, 5 gốc Huyết Nhân Tham, 6 kiện vũ khí thiên giai. Còn có… 2 viên Mệnh Cách Chi Tâm cấp thú vương.” Nhan Chân Lạc nói.
“Mệnh Cách Chi Tâm?”
“Hẳn là thú vương đi ngang qua, vô tình bị giết.”
Triệu Dục nghe mà nước bọt chảy ròng ròng, vội vàng tiến lên, khom lưng nói: “Lão tiên sinh, vậy ước định trước đó của chúng ta?”
“Nghĩ thật hay.” Minh Thế Nhân lườm hắn một cái, “Loại người mượn gió bẻ măng như ngươi, không giết chết đã là không tệ, còn muốn được đồ vật?”
Triệu Dục câm nín.
“Huynh đệ, ta cũng là người, cũng sợ chết mà. Hơn nữa tuy ta không đối phó được gì, nhưng cũng có phát huy chút giá trị của mình.” Triệu Dục nói bổ sung.
Lúc này, Lục Châu nhìn hắn hỏi: “Thành thật trả lời câu hỏi của lão phu.”
“Lão tiên sinh mời hỏi, ta biết gì nói nấy.” Triệu Dục vui mừng nói.
“Ngươi đến từ Đại Cầm vương thất, hẳn là thân phận không đơn giản. Ngươi là hoàng thân quốc thích, hay là phò mã tướng quân?” Lục Châu hỏi.
Triệu Dục giật mình, câu hỏi này quả thật hỏi ngay vào điểm yếu hại của hắn.
Lục Châu liếc mắt nhìn đám thủ hạ của Triệu Dục, từ đầu đến cuối đều lộ vẻ cung kính, dù rằng có kẻ tu vi cao hơn cả Triệu Dục. Điều này chứng tỏ thân phận Triệu Dục không đơn giản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận