Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 490

Cảm giác một kiếm xuyên ngực chẳng mấy tốt đẹp, khi cơn đau kéo tới, Tuyệt Viễn đạo trưởng mới ý thức được mình vừa bị đâm một nhát! Máu tươi cuồn cuộn chảy ra, rơi xuống đất.
Vẻ mặt Tuyệt Viễn trở nên dữ tợn, lập tức sử dụng nguyên khí tràn ra khỏi cơ thể để thu nạp vào mấy đạo tự phù. Tự phù càn quét toàn bộ nguyên khí trong phương viên trăm mét, tạo thành một đạo kiếm cương khổng lồ.
Hoa Vô Đạo cười ha hả. Hoa Nguyệt Hành đã chết, ta còn sống làm gì?
Tuyệt Viễn trước khi chết rốt cuộc cũng đã tạo thành kiếm trận.
“Đúng là mấy tên điên!” Lãnh La thốt lên. Toàn là thủ đoạn liều mạng!
Lục Châu đứng trên Ma Thiên Các quan sát, lắc đầu nói: “Hoa Vô Đạo tưởng là ngươi đã chết.”
Hoa Nguyệt Hành nghe vậy, lộ vẻ áy náy. Nàng đã nhận ra thái độ khác thường của Hoa Vô Đạo, trong lòng bứt rứt không yên.
“Các chủ, cầu xin ngài ra tay cứu giúp!”
Lục Châu xem xét hoàn cảnh hiện tại. Thất đại môn phái còn đang ẩn nấp, nếu không thể dụ bọn chúng xuất hiện để hốt gọn một mẻ thì thật đáng tiếc.
Thế nhưng nếu không cứu Hoa Vô Đạo, có lẽ hắn sẽ không sống sót nổi.
Lúc này, có hai thân ảnh bị Lãnh La đưa tới. Lục Châu tập trung nhìn, đây chẳng phải là Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi sao?
Lãnh La trầm giọng nói: “Nha đầu, Phạm Thiên Lăng!”
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi đã rèn luyện lực khống chế bấy lâu, rốt cuộc cũng có lúc phát huy thực lực.
Phạm Thiên Lăng tung bay trên trời, lao về phía Hoa Vô Đạo với tốc độ cực nhanh.
Hai tay Đoan Mộc Sinh đặt trên lưng Lãnh La, truyền lực lượng nguyên khí hùng hồn vào người hắn. Lãnh La không ngừng phất tay, phối hợp với Tiểu Diên Nhi đưa Phạm Thiên Lăng đến bên cạnh Hoa Vô Đạo.
Đám đệ tử Ma Thiên Các trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.
Chư Hồng Cộng hưng phấn nói: “Còn có chiêu này? Lợi hại! Tiểu sư muội, muội thật lợi hại nha!”
Kiếm trận đầy trời công kích về phía Hoa Vô Đạo. Thất đại môn phái lúc này cũng đang truyền âm cho nhau.
“Chuẩn bị động thủ!”
“Đệ tử Ma Thiên Các đã xuất hiện! Chuẩn bị động thủ!”
“Lệnh cho hai người đánh lén Cơ lão ma từ phía hậu sơn!”
Lần này hơn ngàn tên tu hành giả của thất đại môn phái đã dốc toàn bộ lực lượng. Dưới đất có đội quân đông nghịt, trên trời có cự liễn phi hành và các loại toạ kỵ khác nhau.
Lãnh La vội hô lên: “Nha đầu, kéo Phạm Thiên Lăng về, tập trung tinh thần!”
“Vâng!”
Tiểu Diên Nhi nín thở ngưng thần, quả nhiên Phạm Thiên Lăng phục tùng mệnh lệnh của nàng, quấn lấy Hoa Vô Đạo rồi cấp tốc bay trở về.
Tiểu Diên Nhi hưng phấn reo lên: “Thật hữu dụng!”
Phạm Thiên Lăng tựa như một tấm lưới bao bọc Hoa Vô Đạo, giúp hắn ngăn trở toàn bộ kiếm cương.
Hoa Vô Đạo vốn cho rằng lần này mình sẽ phải chết, nhưng thấy các đệ tử Ma Thiên Các và Lãnh La đều dốc sức cứu mình bèn gầm lên một tiếng, rút cạn nguyên khí trong đan điền khí hải, mang theo Phạm Thiên Lăng nhanh chóng bay ra khỏi khu vực kiếm trận.
Cùng lúc đó, ngàn tên tu hành giả của thất đại môn phái xuất hiện dưới ánh trăng.
Tuyệt Viễn đưa tay che lại lỗ máu trên ngực, hai mắt loé hàn quang: “Khốn kiếp !”
Hắn vừa dứt lời, từ Ma Thiên Các đột nhiên xuất hiện một đạo tiễn cương nhỏ bé phá không bắn tới, trên tiễn cương lập loè quang mang màu xanh lam.
“Hoa Nguyệt Hành chưa chết?”
Mọi người ngẩng đầu nhìn tiễn cương đang phá không mà tới. Mục tiêu của nó rõ ràng là chưởng môn Tuyệt Viễn.
“Ngăn lại!”
Năm tên tu hành giả nâng cao vũ khí, ngưng kết thành một hộ thuẫn ngăn ở phía trước. Nhưng điều quỷ dị là Tiễn cương kia bắn xuyên qua cương khí hộ thuẫn, xuyên qua ngực năm người bọn hắn, sau đó xuyên thủng trái tim Tuyệt Viễn!
Một tiễn xuyên vân, chấn nhiếp toàn trường. Thất đại môn phái hoàn toàn ngây người.
Hoa Nguyệt Hành trở nên mạnh mẽ như vậy từ bao giờ?
Âm thanh xé gió đặc thù đã nói rõ tiễn cương này cực kỳ mạnh mẽ, điều này đã vượt qua phạm vi lý giải thông thường.
Bình thường khi tu hành giả ngưng kết nguyên khí thành cương, cho dù đó là đao cương, kiếm cương hay tiễn cương thì đều sẽ bị không khí ma sát làm hao mòn cương khí bên trong, khoảng cách càng xa càng hao mòn nhiều cương khí. Thế nên khi muốn xạ kích, thần xạ thủ thường sẽ ngưng tụ ra tiễn cương rất lớn.
Thế nhưng đạo tiễn cương vừa rồi lại rất khác thường, vừa nhỏ nhắn vừa tinh xảo, nhưng lực xuyên thấu lại lớn đến không tưởng tượng nổi.
Hoa Nguyệt Hành sao có thể bắn ra tiễn cương này? Nàng ta chỉ là tu hành giả tam diệp mà thôi!
Năm tên tu hành giả và Tuyệt Viễn đạo trưởng rốt cuộc không còn khí tức, sáu bộ thi thể rơi thẳng xuống đất.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.].
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 50 điểm công đức.] …
Nghe tiếng Hệ thống thông báo, Lục Châu khẽ lắc đầu. Năm người ngăn trước mặt Tuyệt Viễn tu vi thật thấp!
Lục Châu quay đầu lại, đưa Lạc Nguyệt Cung cho Hoa Nguyệt Hành, lúc này mới phát hiện miệng Hoa Nguyệt Hành đã tròn thành hình chữ O.
“Cầm lấy.” Lục Châu lên tiếng nhắc nhở.
“Thuộc… thuộc hạ tuân mệnh.” Hoa Nguyệt Hành tỉnh táo lại, lắp bắp tiếp nhận cung tiễn.
“Tốc độ của tiễn cương rất quan trọng. Đừng có lúc nào cũng chỉ truy cầu lực lượng lớn.” Lục Châu nói.
“Đa tạ Các chủ chỉ điểm.”
Trước đó Hoa Nguyệt Hành bắn tên chỉ thuần tuý theo đuổi lực lượng, có đôi khi mục tiêu đã chạy đi mất mà nàng vẫn còn đang ngưng tụ tiễn cương thật lớn, đúng là không có lời.
“Các chủ, ngài không tiếp tục ạ?”
Tiễn cương vừa rồi của Lục Châu khiến Hoa Nguyệt Hành nhận được rất nhiều ích lợi, nàng đương nhiên muốn quan sát kỹ xảo của hắn thêm vài lần.
Lục Châu nâng tay, Vị Danh Kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Hoa Nguyệt Hành còn chưa kịp nhìn kỹ thì Vị Danh Kiếm đã biến thành một cây cung nhỏ.
“Đây là…”
“Vị Danh Cung.”
Lục Châu nhìn xuống tình hình chiến đấu dưới chân núi.
Hoa Nguyệt Hành âm thầm hưng phấn, trông Vị Danh Cung kia còn tinh xảo khéo léo hơn Lạc Nguyệt Cung của nàng nhiều, chắc chắn uy lực của tiễn cương sẽ càng mạnh, càng lợi hại. Dù là vũ khí thiên giai cũng có phân cấp cao cấp thấp.
Lục Châu im lặng vuốt râu, lặng lẽ chờ cơ hội đến.
Lực lượng phi phàm của Thiên thư phối hợp với vũ khí thiên giai có thể kiềm chế được cao thủ của thất đại môn phái.
Nhìn đám người thất đại môn phái bắt đầu triển khai thế tấn công, Lục Châu khẽ nói: “Chẳng qua chỉ là quân tiên phong. Nếu bọn hắn thích ẩn nấp như vậy, lão phu sẽ phụng bồi tới cùng.”
Ẩn nấp bắn lén? Hàng chân mày Hoa Nguyệt Hành nhíu lại, nhưng rất nhanh sau đó nàng đã hiểu ra. Cung tiễn thủ vốn nên ẩn nấp từ xa để bắn lén mới đúng.
Vừa rồi nàng đứng ở nơi cao nhất trên Ma Thiên Các, trở thành mục tiêu quá dễ thấy, suýt chút nữa đã bị thần xạ thủ của đối phương đánh giết.
Tiền bối đúng là tiền bối, kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn nàng rất rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận