Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1797: Người tiếp theo được tán đồng

Hư ảnh Đoan Mộc Điển loé lên, xuất hiện bên cạnh Lục Châu: “Đi cùng ta… May cho ngươi là gặp ta đó, nếu là người khác thì không có đãi ngộ này đâu.”
Diệp Thiên Tâm nghi hoặc hỏi: “Không phải ngài nói gặp người thuận mắt sẽ cho bọn hắn vào xem sao?”
Nhiều năm như vậy, hẳn là đã có không ít người được đãi ngộ này mới phải.
“Trùng hợp là, cho đến nay vẫn không có ai thuận mắt.” Đoan Mộc Điển biến mất tại chỗ, xuất hiện tại lối vào Thiên Khải Chi Trụ.
Năm người Lục Châu đi vào bên trong, nhìn tầng bình chướng màu xanh lam kia với vẻ bình tĩnh, bọn hắn đều đã không còn cảm thấy kinh ngạc hay hưng phấn nữa.
Đoan Mộc Điển thấy trên mặt năm người không có vẻ tham lam, bèn nói: “Đây chính là hạt giống Thái Hư!”
Không ai đáp lời hắn, chỉ nhìn về phía bình chướng với vẻ chờ mong.
“Ta nói đây là hạt giống Thái Hư nha.” Đoan Mộc Điển nhắc lại.
“Đã biết.” Lục Châu lười nhác đáp lại.
“Ngươi không động tâm?” Đoan Mộc Sinh không thể lý giải nổi. Hắn thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ nhiều năm như vậy, mỗi khi nhìn thấy hạt giống Thái Hư đều cảm thấy phập phồng không thôi.
Lục Châu đột nhiên hỏi: “Ngươi thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ bao lâu rồi?”
“Đã hơn 10.000 năm.”
“Hơn bốn trăm năm trước có người từ Thiên Khải Chi Trụ lấy đi hạt giống Thái Hư, ngươi có biết việc này?”
Nghe đến đây, biểu tình trên mặt Đoan Mộc Điển lập tức vặn vẹo đầy phẫn nộ, hắn đánh vào vách đá một chưởng, tức giận nói:
“Ta đương nhiên biết rõ! Cũng bởi vì chuyện này ta mới bị Thái Hư trừng phạt, kéo dài thời gian thủ hộ thêm 5.000 năm. Mẹ nó, đừng để ta biết được là con rùa đen nào trộm mất hạt giống, nếu không ta chắc chắn sẽ chém hắn thành muôn mảnh, lột da rút xương!”
Lục Châu chỉ biết im lặng.
Cảm thấy không khí có hơi xấu hổ, Diệp Thiên Tâm vội vàng đổi đề tài: “Khoảng thời gian này mấy Thiên Khải Chi Trụ khác đều phát sinh động tĩnh lớn, tiền bối không biết sao?”
“Đương nhiên biết, chỉ là chẳng liên quan gì đến ta.”
Đoan Mộc Điển từ từ bình tĩnh lại, tiếp tục nói, “Ta chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ Đôn Tang, chỗ khác có sập ta cũng mặc kệ.”
“Tiền bối có nghe nói tới Ma Thiên Các không?”
“Chưa từng nghe.” Đoan Mộc Điển lắc đầu. “Tại cửu liên, trừ thập đại đệ tử của Trần Phu ở tịnh đế thanh liên có chút bản sự ra thì những chỗ khác đều không đáng nhắc tới.”
Mặc dù nghe rất khó chịu nhưng mà lại là sự thật.
Lục Châu quay đầu nhìn hắn một cái. “Ngươi cho phép lão phu tiến vào, không sợ Thái Hư trách tội?”
“Chỉ là vào xem thôi mà, ta nhớ rõ trước kia ngươi từng nói, Thái Hư đúng là rất mạnh nhưng không phải việc gì cũng có thể làm được.” Đoan Mộc Điển nói, “Nơi đó cao thủ nhiều như mây, nhưng cho dù là Chí Tôn cũng không cách nào lĩnh hội được bản nguyên của thiên địa ràng buộc để có được phương pháp trường sinh.”
“Cho nên ngươi cho rằng nhân loại không thể trường sinh?”
Nào ngờ Đoan Mộc Điển lại lắc đầu: “Ta không cho là thế. Khi ở Thái Hư ta có nghe nói đến một đại nhân vật lĩnh hội được thần thông trường sinh, thoát khỏi thiên địa ràng buộc. Chỉ tiếc… hắn đã chết từ lâu.”
Lục Châu không muốn tiếp tục cái đề tài nhức óc này, luôn cảm thấy như đàn gảy tai trâu.
“Được rồi, nên nhìn cũng đã nhìn. Ra ngoài thôi.” Đoan Mộc Điển than nhẹ một tiếng.
“Chờ đã.” Lục Châu nói.
“Ngươi muốn làm gì.”
“Đồ nhi của lão phu cần phải được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, sẽ không mất bao nhiêu thời gian của ngươi.”
Nghe vậy, Đoan Mộc Điển bật cười ha hả: “Trước kia ngươi luôn muốn truyền đạo thiên hạ, ta đã cảm thấy ngươi sống không thực tế. Bây giờ ngươi vẫn chẳng khác trước tí nào.”
Lục Châu nhướng mày.
Nếu không phải nể tình Đoan Mộc Sinh, lão phu đã đánh ngươi một chưởng dạy ngươi nên người.
Đoan Mộc Điển ngưng cười, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Muốn được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng là việc cực kỳ khó khăn, cần phải có một loại phẩm chất đáng quý. Hơn bốn trăm năm trước có biết bao nhiêu người muốn cướp đi hạt giống Thái Hư, kết quả tử thương vô số, chẳng có mấy người được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng.”
“Vấn đề là mười viên hạt giống Thái Hư kia đều bị lấy đi.” Lục Châu thản nhiên vạch trần.
Hết chuyện để nói.
Lục Châu không thèm nhìn biểu tình đặc sắc của Đoan Mộc Điển, khẽ vung tay áo.
Bốn đệ tử lần lượt đi về phía bình chướng. Chỉ cần nơi này không tán đồng Tư Vô Nhai thì không có vấn đề gì.
Đoan Mộc Điển không ngăn cản hành vi ngu xuẩn này của đối phương. Nhiều năm qua hắn cũng vô số lần thử tiến vào bình chướng, nhưng đều thất bại trở ra. Bình chướng này không thể dùng cường lực phá vỡ, đối phương mạnh thì nó càng mạnh.
Quả nhiên, Tiểu Diên Nhi là người đầu tiên bị đẩy lùi.
Bình chướng này không có lực sát thương, chỉ đẩy nàng lùi ra sau. Tiểu Diên Nhi dẩu môi đứng sang một bên, không tiếp tục thử nghiệm nữa.
“Nha đầu, tính tình của sư phụ ngươi là thế đó.” Đoan Mộc Điển an ủi.
Tiểu Diên Nhi không nói gì. Người thứ hai tiến lên là Diệp Thiên Tâm, sau đó nàng cũng bị đẩy lùi.
Người thứ ba văng ra là Ngu Thượng Nhung.
Đoan Mộc Điển lại bật cười ha hả: “Mọi việc đều trong dự liệu của ta. Lão Lục, từ bỏ đi. Còn nữa… ta phải nhắc nhở ngươi, ngàn vạn lần đừng đối địch với Thái Hư. Việc hôm nay ta sẽ giữ bí mật cho ngươi.”
Lục Châu không hề nhìn hắn mà dán mắt vào Vu Chính Hải.
Gương mặt Vu Chính Hải đỏ bừng, kiên trì đi về phía trước như đang ép vào một quả cầu cao su.
Phốc !
Quả cầu cao su kia tựa như vừa nổ tung, Vu Chính Hải bổ nhào về phía trước xuyên qua tầng bình chướng, suýt nữa ngã sấp xuống.
Phần bình chướng bị vỡ lập tức được lấp đầy, khôi phục bộ dáng lúc trước.
Lục Châu hài lòng gật đầu.
Hắn không có ý định đi vào lấy thổ nhưỡng Thái Hư, một phần là vì nể mặt Đoan Mộc Điển, một phần là e ngại sẽ dẫn tới người trong Thái Hư. Huống hồ gì người Ma Thiên Các đều đã có đủ thổ nhưỡng, lấy thừa cũng chẳng để làm gì.
Đoan Mộc Điển kinh ngạc nói: “Sao có thể?!”
Vu Chính Hải hưng phấn nhìn về phía Ngu Thượng Nhung. “Ha ha, nhị sư đệ, rốt cuộc đến lượt ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận