Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1946: Đổi mới tam quan

“Lục các chủ khi chưa đến Thái Hư là chủ của một Các.” Huyền Dặc đế quân cố ý biểu lộ thái độ của mình.
Nam Ly thần quân ôm quyền nói: “Lục các chủ, hạnh ngộ hạnh ngộ.”
Lục Châu đạm nhiên gật đầu khen ngợi: “Nam Ly Sơn đúng là bảo địa phong thuỷ tốt, rất thích hợp để thanh tu. Không ngờ một trăm ngàn năm đã trôi qua mà cảnh sắc nơi này vẫn không thay đổi.”
Trương Hợp nghi hoặc khó hiểu, trang bức quá lố rồi nha, làm như ngươi từng đến đây từ trăm ngàn năm trước ấy?!
Nam Ly thần quân hỏi: “Lục các chủ từng đến nơi này?”
Huyền Dặc đế quân bèn lên tiếng giải vây: “Lúc đến bản đế quân đã nói với Lục các chủ điều này.”
Có sao? Dọc đường đi ta cũng ở cạnh bên mà, có nghe đế quân nói gì tới Nam Ly Sơn đâu? Chẳng lẽ do ta mệt mỏi rã rời nên không chú ý?
Đám người tiến vào đạo trường. Thịnh yến, mỹ tửu, giai nhân đều có đủ.
Nam Ly thần quân nói: “Nam Ly Sơn may mắn được tiếp đãi đế quân, nếu có chỗ nào chưa chu toàn mong đế quân thứ lỗi.”
Huyền Dặc đế quân nói thẳng vào điểm chính: “Hôm nay đến đây một phần là để thăm hỏi lão bằng hữu, một phần là vì chuẩn bị cho điện thủ chi tranh. Chúng ta chọn lựa làm ở Nam Ly Sơn cũng là hành vi bất đắc dĩ.”
“Chuyện nhỏ cả mà.” Nam Ly thần quân nhìn về phía Trương Hợp. “Trương điện thủ có lòng tin không?”
Trương Hợp cười nói: “Bọn hắn muốn lấy đi vị trí điện thủ từ tay ta thì phải xuất ra bản sự mới được.”
“Đối phương có thể là người bên cạnh Xích Đế.” Nam Ly thần quân nói.
“Xích Đế đương nhiên cường đại và đáng kính sợ, nhưng ta chỉ làm theo quy củ Thái Hư.”
“Có đạo lý.” Nam Ly thần quân mỉm cười, “Xem ra Trương điện thủ đã nắm chắc phần thắng trong tay.”
Lục Châu hỏi: “Xích Đế đến rồi?”
Nam Ly thần quân không lập tức trả lời mà nhìn về phía đạo đồng bên cạnh. Đạo đồng đi tới, khom người bẩm báo:
“Xích Đế bệ hạ không tới, chỉ có bốn vị kim cương và hai người nữa đến khiêu chiến.”
Nam Ly thần quân gật đầu: “Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, Xích Đế đúng là người bận rộn.”
Hắn nhấn mạnh mấy chữ ‘bận rộn’, bị cho leo cây khó tránh khỏi có chút không vui.
Huyền Dặc đế quân cười nói: “Bản đế nhận lời mời của Xích Đế, không ngờ Xích Đế lại không tới.”
Trương Hợp cao giọng nói phụ hoạ: “Vậy thì thật đáng tiếc, đế quân nhà ta đã tấn thăng đại đế quân.”
Nghe vậy, Nam Ly thần quân lộ vẻ kinh ngạc: “Đại đế quân? Chúc mừng, chúc mừng!”
“May mắn thôi.” Tâm tình Huyền Dặc đế quân hôm nay rất tốt. Xích Đế không tới cũng không ảnh hưởng đến hắn là bao.
“Vậy Xích Đế không tới thì đúng là tiếc thật.” Nam Ly thần quân nâng ly rượu lên. “Ta kính đại đế quân một ly.”
Lúc này sao có thể quên nhắc tới công lao của “ân sư”? Huyền Dặc đế quân nhìn về phía Lục Châu, bình tĩnh nói: “Nhờ có Lục các chủ luận đạo với bản đế quân nên bản đế quân mới đốn ngộ, nếu không muốn tấn thăng đại đế quân đúng là khó như lên trời.”
Trương Hợp càng nhìn càng không hiểu. Dù đây là người của Bạch Đế thì đế quân cũng đâu cần tâng bốc hắn như vậy chớ?
Nam Ly thần quân nói: “Chẳng trách đại đế quân lại mang theo Lục các chủ đến đây, thì ra là một vị cao nhân đắc đạo!”
Lục Châu lắc đầu:
“Hắn có thể tấn thăng không phải nhờ lão phu mà là nội tình đủ thâm hậu mà thôi.”
“Lục các chủ đúng là khiêm tốn.” Nam Ly thần quân lại nâng ly rượu lên, “Nào, ta kính Lục các chủ một ly.”
Trương Hợp cũng nâng ly: “Ta xin kính thần quân một ly.”
“Bên cạnh Trương điện thủ có cao nhân như vậy, sao không thừa dịp này thỉnh giáo một chút… Nào, chúng ta cùng kính Lục các chủ một ly.” Nam Ly thần quân cười nói.
Trương Hợp im lặng.
Không muốn ứng phó xã giao nữa, hắn muốn về nhà! Nhưng hắn là điện thủ, đâu thể nói đi là đi. Thôi vậy, cứ coi người này là Bạch Đế luôn đi.
Nghĩ vậy, tâm lý Trương Hợp cân bằng hơn rất nhiều.
Uống rượu xong, Lục Châu nói: “Nếu Xích Đế không đến, vậy hai người kia đâu?”
Nam Ly thần quân chỉ tay về phía nam nói: “Bọn hắn ở Quan Vân đài nghỉ ngơi. Lục các chủ cũng có hứng thú với người nắm giữ hạt giống Thái Hư?”
Lục Châu biết Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đang ở chỗ Xích Đế, bèn nói: “Nếu bọn hắn cũng là khách nhân, sao không mời đến đây cùng chung vui một lần?”
Trước tiên phải xác nhận tình huống hai tên đồ đệ rồi mới quyết định phải làm thế nào.
Nam Ly thần quân cười đáp: “Chỉ e Lục các chủ phải thất vọng rồi. Trước khi điện thủ chi tranh kết thúc, tốt nhất đôi bên đừng gặp mặt đối nhau.”
"Điện thủ chi tranh?" Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Huyền Dặc đế quân giải thích: “Một trăm ngàn năm trước khi đại địa phân tách, Thái Hư bay lên không trung, thập điện bắt đầu mời chào tu hành giả trong thiên hạ trở thành điện thủ của mình, đây chính là lực lượng trung kiên của thập điện. Thái Hư vì muốn chế ngự điện thủ chi tranh nên mới ra quy định ngàn năm tổ chức một lần tranh tài, ai thắng sẽ trở thành điện thủ của điện đó, không ngừng thay máu mới cho thập điện.”
Trương điện thủ nói: “Hôm nay tới đây chỉ là làm nóng người… Nếu mọi người đều cao hứng như vậy, hay là đừng chờ đợi thêm nữa.”
Nam Ly thần quân nói: “Trương điện thủ muốn xuất thủ?”
“Nắm đấm của ta đã không nhịn nổi.”
Hư ảnh Trương Hợp loé lên rồi xuất hiện ở đấu trường bên ngoài đạo trường, giữa không trung hiện ra hình thái cực âm dương. Trương Hợp truyền âm tới Quan Vân đài, nói:
“Trương Hợp của Huyền Dặc điện, mời các bằng hữu Viêm Thuỷ Vực đến đây một chuyến.”
Lục Châu hỏi: “Tu vi hai người này thế nào?”
Nam Ly thần quân nói: “Hai người này từ trăm năm trước đã là thánh nhân, chỉ sợ bây giờ đã lĩnh ngộ đại đạo, tấn thăng đạo thánh.”
“Thái Hư không bao giờ thiếu thượng đẳng Mệnh Cách Chi Tâm và các loại tài nguyên, bọn hắn tấn thăng đạo thánh cũng là hợp tình hợp lý.” Huyền Dặc đế quân cũng lên tiếng.
“Khá chậm.” Lục Châu thuận miệng đánh giá.
“Cái gì?”
“Không có gì, chỉ là đạo thánh mà thôi, còn phải không ngừng cố gắng mới được.” Lục Châu nói.
Trong lòng Nam Ly thần quân càng thêm kinh ngạc, hắn vốn cho rằng Lục Châu là đạo thánh, nhưng nghe giọng điệu này thì có vẻ tu vi không thấp, ít nhất cũng là đại đạo thánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận