Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1021

Lục Ly nhìn Lục Châu đầy phức tạp. Ánh mặt trời đã hoàn toàn biến mất, thiên không tối dần đi.
“Thôi được rồi…”
Lục Ly lấy trong tay áo ra một vật rồi ném cho Lục Châu. “Đây là bản đồ phương vị của Mệnh Bàn và Mệnh Cung. Hy vọng vật này sẽ giúp ngươi nhanh chóng ngưng tụ được Thiên Giới Bà Sa.”
Khi Lục Châu vừa cầm lấy bản đồ, âm thanh nguyên khí cộng hưởng vang lên. Pháp thân Thiên Giới Bà Sa đen nhánh sừng sững xuất hiện.
Đám ngư thú dưới biển vội vàng lẩn trốn, phi cầm tẩu thú xung quanh bị doạ đến bỏ chạy trối chết.
Lục Châu lại lần nữa nhìn thấy toà hắc liên cực lớn kia. Ngay giữa liên toạ có một đồ án Tinh Bàn như ẩn như hiện toả ra năm quầng sáng rạng rỡ.
Đây chính là Tinh Bàn?
Ngẩng đầu nhìn lên cao, Lục Châu thấy phía sau lưng pháp thân hiện ra một Tinh Bàn hình tròn màu đen cực lớn, đường vân trên đó trông càng rõ ràng sáng tỏ hơn Tinh Bàn giữa liên toạ.
Một giây sau, Thiên Giới Bà Sa biến mất, mặt biển lại trở nên yên ả như lúc ban đầu. Mà thân ảnh của Lục Ly cũng không thấy đâu nữa.
Lục Châu không rõ vì sao hắn lại phải gấp gáp rời đi như thế, nhưng Lục Châu cũng không thể ép hắn ở lại. Có lẽ Lục Ly bị cái gì đó hạn chế, phải hoàn thành nhiệm vụ trong một khoảng thời gian nhất định.
Chỉ tiếc thời gian gặp gỡ quá ngắn, lượng tin tức thu được có hạn. Dù vậy Lục Châu vẫn đạt được không ít lợi ích. Ít nhất hắn đã được tận mắt nhìn thấy pháp thân Thiên Giới Bà Sa.
Sau khi xác định Lục Ly đã thật sự rời đi, Lục Châu mới mở tấm bản đồ mà hắn đã tặng ra.
Đây là một mảnh vải rất đặc thù, vừa dày vừa nặng. Bên trên phác hoạ ba mươi sáu hình tam giác xếp thành một hình tròn trông như một bông hoa có ba mươi sáu cánh đang nở rộ.
Trên mỗi một hình tam giác có ghi một cái tên, tổng cộng có ba mươi sáu cái tên.
“Liêm trinh văn võ Cách, thạch trung ẩn ngọc Cách, nguyệt sinh thương hải Cách…”
Nói thật, đọc chả hiểu gì cả. Còn khó hiểu hơn cả Thiên thư!
Ngoại trừ thứ này ra thì chẳng còn tin tức gì khác. Lục Châu không khỏi kinh ngạc. “Đây chính là Mệnh Cách?”
Chẳng thà không xem còn hơn, càng xem càng không hiểu.
Lục Châu cất mảnh vải đi rồi nhìn về phía mặt biển. Biển cả mênh mông nào còn thấy bóng dáng Lục Ly.
Không dừng lại lâu, Lục Châu tung người bay lên trở về theo đường cũ, thuận tay tóm lấy Dư Trần Thù đã ngất xỉu rồi biến mất ở phía chân trời.
...
Màn đêm buông xuống. Thiên Luân hạp cốc đã chìm trong biển lửa.
Đám người Côn Lôn Chính Tông và Trùng Hư Quan rốt cuộc cũng khôi phục được một chút nguyên khí, nhưng hạp cốc cháy quá lớn nên không ai dám xâm nhập vào. Không ai biết khi Lục Châu và Dư Trần Thù tiến vào đó đã xảy ra chuyện gì, cũng không ai hiểu vì sao vị đại năng Thiên Giới Bà Sa lại xuất hiện trong liệt cốc.
“Sớm biết như vậy đã không làm thế!” Trên mặt Huyền Thành Tử tràn đầy hối hận.
“Giờ có hối hận cũng vô dụng…” Mạc Hành Lộ nói. Nhìn thi thể phủ đầy trên Thiên Luân sơn mạch, hai người bất đắc dĩ lắc đầu.
“Rút lui.” Hai đại tông môn rời khỏi Thiên Luân sơn mạch mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Một lát sau, Lục Châu mang theo Dư Trần Thù xuất hiện trên bầu trời phía đông Thiên Luân sơn mạch.
Khục !
Lúc này Dư Trần Thù bắt đầu tỉnh lại, hắn hít sâu một hơi rồi mở mắt, mờ mịt nhìn quanh bốn phía.
“Ngươi tỉnh rồi?” Lục Châu không nhìn hắn mà cúi đầu quan sát thi thể rải rác khắp nơi và Thiên Luân hạp cốc đang chìm trong biển lửa.
Dư Trần Thù nhìn quang cảnh xung quanh với vẻ không thể tin nổi. Qua một lúc lâu hắn mới có thể tiếp nhận sự thật trước mắt, tâm tình cũng dần bình phục.
“Vì sao lại cứu ta?” Dư Trần Thù hỏi.
Lục Châu vẫn không thèm nhìn tới hắn. “Ngươi cho rằng lão phu sẽ cứu ngươi?”
Dưới ánh trăng, Dư Trần Thù ngẩng đầu nhìn vị lão nhân bộ dáng tiên phong đạo cốt, không khỏi giật mình nói: “Ngươi là ai?!”
Lục Châu nhìn hắn như nhìn đồ đần. “Lạc Tuyên đang ở đâu?”
Vừa nghe được câu hỏi này, Dư Trần Thù đã minh bạch người trước mặt mình là ai. Bởi vì thụ thương quá nặng, Dư Trần Thù không ngừng ho khan, thậm chí còn ho ra máu. Hắn bị đâm thủng ngực hai lần, còn sống đã là không tệ, sao còn trông mong hắn có thể nhảy nhót tưng bừng.
“Thắng làm vua, thua làm giặc. Muốn đánh muốn giết gì ta thì cứ làm.” Dư Trần Thù không chống cự nữa.
“Không phải ngươi tự xưng mình vô địch sao?”
Dư Trần Thù cúi đầu, gương mặt tái nhợt.
Lục Châu nói: “Ngươi đã thấy Thiên Giới Bà Sa rồi đó, hồng liên giới trong mắt bọn họ chẳng khác nào sâu kiến… Ngươi cho rằng ngươi không nói thì lão phu sẽ không tìm ra Lạc Tuyên?”
Dư Trần Thù nhận ra mình đã chẳng còn lựa chọn nào khác. Đúng như lời Lục Châu nói, không cần Dư Trần Thù nói ra, Lục Châu cũng có thể hỏi người khác để tìm ra tung tích Lạc Tuyên.
“Khôi nô đã chết, ta không còn muốn sống nữa.” Dư Trần Thù ngồi xếp bằng trong không trung, khôi phục một chút xíu nguyên khí. “Ta không cần ngươi thương hại.”
Lục Châu khinh thường hừ một tiếng:
“Tự mình đa tình. Nếu không phải nể mặt cường giả Thiên Giới Bà Sa, lão phu đã cho ngươi một chưởng tiễn ngươi về tây thiên rồi, nào còn cơ hội nghe ngươi sủa loạn.”
Lục Châu thu hồi nguyên khí. Dư Trần Thù khẽ lảo đảo rồi miễn cưỡng lăng không lơ lửng giữa không trung.
Dư Trần Thù nhìn biển lửa đang nuốt chửng hạp cốc, khẽ nói: “Ta là Viện trưởng Thiên Vũ Viện, điều này vĩnh viễn cũng không thay đổi.”
Hắn nâng tay phủi đi bụi bặm trên người. Đáng tiếc vết máu trên da thịt và y phục đã khô sẫm lại khó có thể tẩy rửa. Hắn dùng ngón tay thay cho lược, vuốt lại mái tóc cho vào nếp.
Có lẽ không hài lòng về diện mạo của mình lúc này, Dư Trần Thù ngẩng đầu nói: “Có thể cho ta một bộ y phục khác không?”
Lục Châu không thèm nhìn tới hắn. Đến lúc nào rồi mà còn quan tâm mấy chuyện này?
Dư Trần Thù thở dài một tiếng, bèn bay về phía sơn mạch, tìm đến một cỗ thi thể rồi cởi trường bào của người đó xuống, sau đó lấy ra túi nước rửa mặt sạch sẽ rồi mặc trường bào vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận