Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1140

“Khí tức Thái Hư mạnh như vậy?” Lục Châu hỏi.
Hắc bào tu hành giả cố nhịn không chửi tục, tiếp tục giải thích: “Các hạ có đồ đệ như vậy, sau này nhất định một bước lên trời. Nhưng ta đề nghị các hạ nên ẩn tàng khí tức của nàng thì tốt hơn.”
“Nếu ngươi đã biết chuyện về Thái Hư sao lại không động tâm?” Lục Châu hỏi.
“Hầy…” Hắc bào tu hành giả thở dài một tiếng. “Các hạ nhìn đi…”
Hắn vươn bàn tay già nua ra, trên bàn tay đều là vết thương chằng chịt, hắc sắc Tinh Bàn cỡ nhỏ xuất hiện trong tay hắn.
Lục Châu nhìn vào, phát hiện Tinh Bàn vốn có mười hai viên Mệnh Cách nhưng có năm viên đã bị huỷ, ảm đạm không chút ánh sáng.
Bàn tay khẽ lật, Tinh Bàn biến mất, liên toạ xuất hiện. Trong Mệnh Cung có một phần ba khu vực đã bị đốt cháy.
Lục Châu nhíu mày.
Hắc bào tu hành giả buồn bã nói: “Mệnh Cung của ta đã bị huỷ, đời này chỉ có thể dừng bước ở đây… Đừng nói là Thái Hư, cho dù một lần nữa chui vào trong bụng mẹ ta cũng không cách nào chữa trị được hư tổn này. Cho nên ta chẳng có hy vọng gì vào Thái Hư cả.”
Lục Châu trầm mặc một lát, sau đó mới lên tiếng: “Lão phu tạm thời tin ngươi. Ngươi làm cách nào để cảm giác được khí tức Thái Hư?”
Nghe được câu hỏi này, trong lòng vị hắc bào tu hành giả khẽ giật mình. Vị cao thủ này đang khảo nghiệm ta? Vấn đề đơn giản như vậy… có vẻ như đang vũ nhục ta. Nhưng càng đơn giản càng không thể coi thường. Thế là hắn nghiêm túc đáp lời:
“Sau khi khai năm Mệnh Cách, năng lực nhận biết của Thiên Giới Bà Sa sẽ tăng lên rất nhiều. Thiên Giới Bà Sa dưới năm Mệnh Cách phải nhờ phù chỉ để xác định khí tức Thái Hư. Khí tức Thái Hư trời sinh đã có thể khắc chế các loại phạn âm, huyễn tượng, phù chỉ gặp phải lập tức tiêu tán.”
Nghe vậy, Lục Châu mới hiểu được vì sao lúc trước mang Tiểu Diên Nhi đến Nhữ Nam thánh đàn để cứu viện Chiêu Nguyệt, Tiểu Diên Nhi lại không bị phạn âm của đám lừa trọc ảnh hưởng mảy may!
Thế thì vì sao Chiêu Nguyệt lại bị vu thuật khống chế?
Liên Tinh? Đúng rồi, Liên Tinh còn sống!
“Làm sao ẩn tàng khí tức Thái Hư?” Lục Châu tiếp tục hỏi.
“Việc này đơn giản thôi, thông qua phù chỉ, bảo vật, dược vật hoặc là Nội Tức Thuật đặc thù đều có thể làm được.”
Nghe vậy Lục Châu khẽ gật đầu, lúc này nhìn hắc bào tu hành giả cũng thấy thuận mắt hơn. “Ngươi rất thức thời.”
“Xin các hạ nể tình ta, tha cho Vu Triều một mạng… Ta xin dâng lên sáu viên Hoả Linh Thạch. Ta là tán tu, chỉ có bấy nhiêu đó tài sản, xin vui lòng nhận cho.” Hắc bào tu hành giả khom người nói.
Lục Châu phất tay, chiếc túi bay vào lòng bàn tay hắn. Lục Châu kiểm tra Hoả Linh Thạch một lượt rồi hỏi: “Hoả Linh Thạch cực kỳ quý hiếm, ngươi làm sao thu hoạch được nhiều như thế?”
Hắc bào tu hành giả cười khan một tiếng. “Các hạ đã thấy Tinh Bàn của ta đó… đạt được bấy nhiêu Hoả Linh Thạch cũng không có gì lạ.”
Xem ra hắn không muốn nói nhiều về quá khứ, nhưng Lục Châu cũng có thể đoán được một chút. Là một cường giả mười hai Mệnh Cách sao có thể là người vô danh.
Điều khiến Lục Châu càng kinh ngạc hơn chính là, có thể huỷ đi Mệnh Cách của cường giả bậc này, người đó lại là thần thánh phương nào?
“Tu vi ngươi cao như vậy hẳn là đối tượng được các thế lực khác lôi kéo, vì sao lại muốn làm tán tu?” Lục Châu cất kỹ Hoả Linh Thạch rồi hỏi.
“Trước đây ta cũng cho là thế, nhưng về sau lại phát hiện một khi sa chân vào vòng xoáy quyền lực thì thân bất do kỷ… Tựa như Vu Triều gặp phải kết cục này. Có đôi khi, làm một con kiến không tiếng tăm gì mới có thể sống tự do thoải mái, ta thích như vậy.”
Rừng rất lớn, mỗi cây mỗi vẻ, luôn có một số người thích độc hành hoặc cam tâm làm cá ướp muối… Chỉ có người chân chính trải qua đủ mọi tư vị mới có thể hiểu được cảm giác này.
Lục Châu ước lượng chiếc túi, vô tư hỏi: “Chỉ có sáu viên?”
Hắc bào tu hành giả lúng túng đáp: “Sáu viên Hoả Linh Thạch đã là toàn bộ gia tài của ta. Cho dù là Hắc Tháp và Hắc Diệu liên minh cộng lại cũng không đào ra sáu viên Hoả Linh Thạch đâu.”
Ngay cả Hắc Tháp và Hắc Diệu liên minh cũng không có nhiều như vậy, xem ra lai lịch người này không đơn giản!
“Sáu viên cũng tốt… Nếu lão phu giết ngươi để cướp tài sản, ngươi cảm thấy thế nào?” Lục Châu hỏi.
Hắc bào tu hành giả lườm Lục Châu một cái, bình tĩnh nói: “Ta nhìn ra được các hạ không phải kẻ tội ác tày trời. Hơn nữa nếu thật muốn động thủ, các hạ cần gì phải hỏi câu này.”
Lục Châu hài lòng nói: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Hôm nay nể mặt ngươi, lão phu tha cho Vu Triều một mạng.”
“Đa tạ!”
“Nhớ kỹ lời hứa của ngươi, nếu không lão phu sẽ chém hắn thành muôn mảnh.”
Nói xong hư ảnh Lục Châu loé lên xuất hiện trên không trung rồi bay về nơi xa.
Sau khi Lục Châu rời đi, hắc bào tu hành giả đứng thẳng người, khẽ lắc đầu rồi thở dài. “Ra đi.”
Trong đống bã vụn cách đó mười mét, một cánh tay chầm chậm vươn ra… Kẻ đó từ dưới đất chui lên, cát bụi tung bay mịt mù.
Vu Triều nhổ đất cát trong miệng ra, hai mắt đầy vẻ căng thẳng. Hắn ngẩng đầu nhìn một lượt, xác định không còn thân ảnh Lục Châu mới từ từ bình phục hơi thở, sau đó quỳ xuống đất nói: “Đa tạ Tháp chủ cứu mạng!”
“Ta đã không còn là Tháp chủ từ lâu.”
“Không… ngài chính là Tháp chủ, vẫn luôn là vậy!” Vu Triều ngẩng đầu, kích động nói.
“Được rồi, đứng lên đi.”
“Vâng.”
“Từ nay về sau đừng trở về Hắc Tháp nữa. Ta sẽ nghĩ cách để mệnh thạch của ngươi dập tắt.” Hắc bào tu hành giả nói.
“Vâng.” Vu Triều quay đầu nhìn về phía Lục Châu rời đi, khẽ lẩm bẩm: “Vì sao kim liên giới lại có người cường đại bậc này?”
Trong lúc đó.
Đế Giang mang theo Chiêu Nguyệt lơ lửng giữa không trung, chờ sư phụ trở về.
Sư phụ vừa đi, nàng đã nghe bên dưới có tiếng người kêu gọi: “Chiêu Nguyệt… cứu, cứu ta…”
Chiêu Nguyệt cúi đầu nhìn xuống, phát hiện Liên Tinh đang nằm dưới đất vẫy tay với nàng. Bị sư phụ đánh cho hai chưởng trọng thương, có vẻ nàng ta sẽ sống không lâu.
Chiêu Nguyệt mặt không đổi sắc nói: “Ngươi nghĩ nhiều.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận