Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1721: Một tia sinh cơ

“Tiễn Lục huynh trở về.”
“Vâng.” Bốn mươi chín người đồng loạt đi theo Lục Châu vào trong phù văn thông đạo.
Tần Nhân Việt cười nói: “Cũng may là thông đạo cỡ lớn.”
Nguyên Lang dẫn theo đám kiếm khách phục tùng mệnh lệnh. “Chân nhân yên tâm, mấy người chúng ta nhất định sẽ hộ tống Lục tiền bối trở về Ma Thiên Các an toàn.”
An toàn, hộ tống?
Lục Châu còn đang ngại chật chội, Nguyên Lang đã khởi động phù văn thông đạo, cười nói: “Lục các chủ, mong được chiếu cố nhiều hơn.”
Thông qua phù văn thông đạo cỡ lớn, đám người trở về kim liên giới.
Trên bầu trời vẫn một màu âm u, phong vân biến sắc, rất nhiều hung thú làm loạn khắp nơi, thi thể chúng nằm đầy đất ngổn ngang lộn xộn.
Đến gần giữa trưa, đám người về tới Ma Thiên Các.
Nguyên Lang nhìn toà Kim Đình Sơn, khẽ gật đầu tán dương: “Không ngờ Ma Thiên Các lại lịch sự tao nhã như vậy, tốt hơn trong tưởng tượng của ta nhiều.”
Tần Nại Hà câm nín.
Hiện tượng mất cân bằng nặng nề như vậy, khắp nơi đều là thi thể hung thú, thời tiết âm u quái gở, ngươi thấy nó lịch sự tao nhã ở chỗ nào vậy?
Vỗ mông ngựa cũng phải có trình độ nha!
Biết tin Các chủ trở về, toàn bộ người trong Ma Thiên Các đã tề tựu đông đủ.
“Cung nghênh Các chủ trở về!”
Bọn hắn vừa hành lễ vừa nghi hoặc nhìn bốn mươi chín kiếm khách.
Tần Nại Hà giới thiệu: “Đây là bốn mươi chín kiếm khách dưới trướng Tần chân nhân, bọn họ đều là cao thủ kiếm đạo, đặc biệt tới đây để giúp đỡ Các chủ.”
Đám người gật đầu.
Nguyên Lang dùng khuỷu tay chọt Tần Nại Hà một cái. “Ta thật ngưỡng mộ ngươi.”
Tần Nại Hà thấp giọng đáp: “Ngươi nói vậy không sợ Tần chân nhân trách tội?”
“Chân nhân nói có chuyện tốt nhớ gọi thêm hắn.” Nguyên Lang nháy mắt.
Tần Nại Hà nghẹn lời.
Lục Châu nhìn đám người. Trừ Đoan Mộc Sinh, Chiêu Nguyệt, Chư Hồng Cộng và Triệu Hồng Phất đang làm nhiệm vụ ra thì những người còn lại đều có mặt.
“Các ngươi làm quen đi.” Lục Châu nhìn Diệp Thiên Tâm: “Mang vi sư đi gặp lão thất.”
Diệp Thiên Tâm khom người đáp: “Vâng.”
Hai người một trước một sau đi về phía Nam Các. Tần Nại Hà bắt đầu giới thiệu đám người với nhau.
“Bốn vị này là trưởng lão Ma Thiên Các…”
Tại Nam Các.
Lục Châu không lập tức đi vào mà xoay người nhìn Diệp Thiên Tâm. “Tu vi ngươi tiến bộ không ít.”
Diệp Thiên Tâm vui mừng đáp: “Đa tạ sư phụ khen ngợi, đồ nhi vẫn cần phải cố gắng nhiều hơn.”
“Đạo trường Bạch Tháp là nơi rất thích hợp để ngươi tu hành. Trong lúc ngươi tu luyện, Lam Hi Hoà có dị động nào không?” Lục Châu hỏi.
Diệp Thiên Tâm hiểu ý sư phụ, bèn đáp: “Bên phía Lam tháp chủ không có bất kỳ động tĩnh nào. Đồ nhi cũng rất kỳ quái, Trọng Minh Điểu rõ ràng đã giúp chúng ta, vì sao lại đột nhiên ra tay độc ác với thất sư đệ?”
Lục Châu lắc đầu nói: “Lòng người khó dò, đây cũng là nguyên nhân vi sư gọi ngươi trở về.”
“Đồ nhi hiểu được.”
Lam Hi Hoà ngoài mặt không có xích mích gì với bọn hắn, nhưng nói không chừng sau lưng lại có mục đích không muốn ai biết.
Diệp Thiên Tâm nói: “Đồ nhi chỉ là không rõ, nếu Lam tháp thủ thật sự có tâm cơ thì tại sao lại bại lộ vào lúc này? Nàng biết rõ sẽ gây thù với Hoả thần Lăng Quang vẫn muốn giết thất sư đệ, là vì cái gì?”
Lục Châu trầm mặc. Hắn cũng không thể trả lời câu hỏi này.
“Có lẽ chỉ mỗi Lam Hi Hoà biết vì sao.” Lục Châu nói, chợt chuyển đề tài. “Ngươi đã khai bao nhiêu Mệnh Cách rồi?”
“Đồ nhi gặp may, có Bạch Tháp cung cấp rất nhiều Mệnh Cách Chi Tâm nên đã là tám Mệnh Cách.”
Lục Châu khẽ gật đầu, không nói gì nữa mà đi vào phòng.
Trong phòng, Tư Vô Nhai nằm yên trên giường không có động tĩnh, trên người không còn một chút sinh cơ nào.
“Mấy ngày nay sư phụ không ở đây, các sư huynh thay phiên nhau chăm sóc thất sư đệ, chỉ là…” Diệp Thiên Tâm muốn nói lại thôi.
“Vi sư biết ngươi muốn nói gì.”
Đừng nói là người Ma Thiên Các, ngay cả Lục Châu cũng không biết được Phục Sinh Hoạ Quyển có cứu được Tư Vô Nhai hay không.
Lục Châu sử dụng lực lượng Thiên Tướng đẩy ra một đoá liên hoa bao trùm toàn thân Tư Vô Nhai, nhân tiện kiểm tra tình huống của hắn.
Kỳ kinh bát mạch đã tắc nghẽn, tim ngừng đập, không còn chút sinh cơ nào, tử khí càng ngày càng đậm và không ngừng khuếch tán… Làn da Tư Vô Nhai đã trở nên sẫm màu.
Lục Châu lấy Tử Lưu Ly ra, hàn khí bao phủ Tư Vô Nhai. Có lẽ sẽ giảm bớt tốc độ khuếch tán tử khí.
Hắn thở dài rời khỏi phòng.
“Giang Ái Kiếm đâu rồi?” Lục Châu hỏi.
“Hoàng đảo chủ và Cẩm Y cô nương đã mang hắn trở về Bồng Lai đảo. Trong cơ thể Giang Ái Kiếm có một tia sinh cơ, Bồng Lai thích hợp để tĩnh dưỡng hơn.”
“Sinh cơ?” Lục Châu kinh ngạc.
“Hẳn là một loại khí huyết, khí huyết này đã bảo vệ hắn.” Diệp Thiên Tâm nói, “Đồ nhi cũng không hiểu vì sao.”
Lục Châu gật đầu. Nếu không còn việc gì thì tuỳ hắn vậy.
Diệp Thiên Tâm hỏi: “Sư phụ, thất sư đệ còn cứu được không?”
“Không nắm chắc.” Lục Châu đáp. “Lui xuống đi.”
“Vâng.”
Hư ảnh Lục Châu loé lên, trở về Đông Các.
Diệp Thiên Tâm có chút không cam lòng đi trở vào phòng, bắt mạch cho Tư Vô Nhai. Nhưng dù nào cố thế nào cũng chỉ nhận được một kết quả là hắn đã tử vong.
Sắc mặt nàng trắng nhợt, bất đắc dĩ thở dài một tiếng. “Thất sư đệ, chỉ mong ở một thế giới khác, đệ có thể làm một người bình thường.”
Nàng cố nén tâm tình phức tạp, rời khỏi Nam Các.
Tại Đông Các.
Lục Châu lấy Trấn Thọ Thung ra, cắm xuống đất rồi điều chỉnh phạm vi bao phủ chỉ trong Đông Các.
“Không có Tử Lưu Ly, chỉ có thể dựa vào ngươi.”
Hắn có hai việc cấp bách cần làm, một là tìm hiểu bí mật của Phục Sinh Hoạ Quyển, hai là cố hết sức gia tăng thực lực, ứng phó với phản phệ của Phục Sinh Hoạ Quyển.
Lục Châu suy nghĩ một chút rồi điều chỉnh tốc độ lưu chuyển thời gian lên 1.000 lần. Bây giờ không phải lúc nên tiết kiệm thọ mệnh.
Tuổi thọ còn lại là 28.458 năm, đầy đủ để tu luyện rồi. Lục Châu lấy Phục Sinh Hoạ Quyển ra.
Một tay nhấn xuống, ý niệm khẽ động, ý thức Lục Châu cấp tốc bị hút vào bên trong hoạ quyển, trôi nổi trong một mảnh không gian đen kịt.
“Đây là nơi nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận