Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2123: Hắn tạo nghiệt sao bắt ta cõng nồi

“Luân hồi?” Bốn đệ tử đưa mắt nhìn nhau, không quá hiểu được hai chữ luân hồi.
Thứ Vu Chính Hải gặp được trong nội hạch chính là một lần sinh tử luân hồi, điều này có liên quan đến đặc tính của tộc Vô Khải.
“Có sinh thì có tử, bất kỳ chuyện gì cũng sẽ có lúc thịnh lúc suy, đây là quy luật tự nhiên. Nếu vượt qua được luân hồi sẽ có thể áp đảo các loại quy tắc khác, trở nên vĩnh sinh bất diệt.”
Vu Chính Hải nghe vậy vui vẻ nói: “Đa tạ sư phụ giải hoặc.”
Sau đó hắn dương dương tự đắc nháy nháy mắt với Ngu Thượng Nhung, quy tắc này vừa nghe đã thấy xịn hơn quy tắc hủy diệt của đệ nha?
Ngu Thượng Nhung chỉ cười không đáp.
Lục Châu tiếp tục nói: “Bây giờ xem ra mười người các ngươi sẽ gặp được mười loại quy tắc khác biệt. Mười đại quy tắc hợp lại có lẽ sẽ tạo thành một điểm mấu chốt nào đó.”
Bốn người gật đầu.
Lục Châu nói: “Các ngươi đều đã lĩnh ngộ đại đạo thành công, hãy mau chóng trở về trợ giúp lão thất và lão bát hoàn thành đại đạo.”
“Vâng.”
“Đừng tiếp xúc với người của Thánh Điện, có lẽ Minh Tâm vẫn luôn bí mật giám thị các ngươi.”
“Sư phụ yên tâm, trời đất bao la như vậy không lẽ hắn cũng có thể tìm được chúng ta? Chỉ riêng Thánh Vực đã lớn gấp trăm lần Đại Viêm rồi, hắn làm gì được chứ?”
“Đại sư huynh nói có lý, nhưng mọi việc cũng nên cẩn thận. Minh Tâm hẳn đã nghĩ ra kế sách ứng phó với chúng ta.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Ừm, chúng ta trở về tìm lão thất thương lượng.” Vu Chính Hải gật đầu.
Lục Châu lấy Nam Ly Chân Hoả ra đưa cho Vu Chính Hải: “Đây là Nam Ly Chân Hoả có thể kích hoạt được Nghiệp Hoả của các ngươi. Lão tứ đã dùng qua một lần, các ngươi cầm đi mà sử dụng.”
“Đa tạ sư phụ.”
“Còn hai phần công pháp này đưa cho lão thất và lão bát.”
Hiện tại ký ức Ma Thần trong đầu Lục Châu đã trở nên rõ ràng hơn trước nhiều. Hắn biết được mười bộ kinh điển mà Vô Thần Luận Giáo Hội tìm kiếm chính là công pháp mình chuẩn bị cho các đồ đệ.
Lão đại có Đại Huyền Thiên Chương và Thủy Long Ngâm; lão nhị là Quy Nguyên Kiếm Quyết và Định Phong Ba; lão tam là Thiên Nhất Quyết và Phá Trận Tử; lão tứ là Thanh Mộc Tâm Pháp và Đảo Luyện Tử; lão ngũ là Minh Ngọc Công và Trường Tương Tư; lão lục là Bích Hải Triều Sinh Quyết và Điệp Luyến Hoa; lão thất là Đại Bi Phú và Quan Hà Lệnh; lão bát là Cửu Kiếp Lôi Cương và Bát Phách Man; lão cửu là Thái Thanh Ngọc Giản và Đạp Thanh Du; lão thập là Triều Thánh Khúc và Quy Tự Dao.
Mười người đều viên mãn.
"Đồ nhi tuân mệnh." Vu Chính Hải khom người đáp.
"Đi đi, vi sư không có bên cạnh, ngươi là đại sư huynh hãy gánh vác trọng trách bảo hộ Ma Thiên Các." Lục Châu nói.
"Xin sư phụ yên tâm." Vu Chính Hải gật đầu.
Bốn người bái biệt sư phụ rồi rời khỏi Đan Át. Lục Châu không vội rời đi mà nhìn về phía hai tên lão quân cụt tay, thản nhiên nói:
“Trên đời này chuyện đáng sợ nhất không phải là ngu xuẩn, mà là không biết bản thân mình ngu xuẩn.”
Nói xong Lục Châu đạp không bay lên, lướt về phía chân trời. Hai tên lão quân ngơ ngác ngồi ở dưới đất nhìn theo, rất lâu sau cũng nói không nên lời.
Lục Châu không đến chỗ Thượng Chương, có hắn làm siêu cấp bảo tiêu, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa hẳn là rất an toàn.
Lão thất được Hỏa thần truyền thừa, nói hắn là Chí Tôn còn chưa đủ, cũng không cần lo lắng.
Hiện tại việc Lục Châu cần làm là tìm tới lão tam và lão tứ cùng Xích Đế. Từ sau khi điện thủ chi tranh, Xích Đế đã biến mất khỏi Thái Hư. Hắn sẽ không dễ dàng rời đi, hẳn là bây giờ đang ở Thiên Khải Chi Trụ Kê Minh.
Kê Minh hiện tại rất loạn.
Thiên Khải Chi Trụ nứt ra, vô số hung thú bỏ chạy khỏi nơi này khiến cho Kê Minh không còn chút sinh cơ.
Thế giới nơi bí ẩn chi địa vốn đã vô cùng hắc ám, bây giờ lại trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều, càng lúc càng giống địa ngục.
“Thiên Khải Chi Trụ ở đây nhiều nhất là chống được thêm ba ngày nữa, đây là cây trụ thứ tư sắp sập.” Minh Thế Nhân thở dài nói.
Đoan Mộc Sinh cau mày: “Có ảnh hưởng đến việc lĩnh ngộ đại đạo không?”
“Trong ngắn hạn thì không nhưng thời gian dài thì đệ không biết.”
Lúc này, có bốn đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt hai người. “Xích Đế cho mời hai vị đến ven hồ.”
Minh Thế Nhân cạn lời nói: “Chính hắn tạo nghiệt tại sao lại bắt chúng ta cõng nồi chứ? Đế Nữ Tang rõ ràng hận hắn muốn chết, chúng ta không khuyên nổi đâu.”
“Hai vị và công chúa còn có thể trò chuyện với nhau, chứ Xích Đế bệ hạ hoàn toàn không có cơ hội mở miệng. Nếu hai vị không chịu hỗ trợ thì phải ở lại Kê Minh đến khi làm xong việc này mới thôi.”
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đều câm nín.
Minh Thế Nhân chán nản đứng lên, phủi bụi bặm trên người rồi nói: “Ta chịu thua rồi đấy. Để thử lại xem sao.”
Hai huynh đệ bay về phía bờ hồ.
Xích Đế tay chắp sau lưng đang lẳng lặng nhìn về phía khối băng ở giữa mặt hồ, không nói một lời.
Từ khi rời khỏi Vân Trung Vực, bọn hắn đã tới Kê Minh. Hơn nửa tháng qua, Đế Nữ Tang vẫn không thèm nói một lời với hắn.
Lúc này, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh xuất hiện sau lưng hắn, khom người hành lễ: “Bái kiến Xích Đế.”
Xích Đế không quay đầu lại, chỉ cảm khái nói: “Đời này của bản đế đã từng làm sai rất nhiều việc, mà chuyện này vẫn luôn là một cây dằm ghim trong tim bản đế.”
Minh Thế Nhân cười nói: “Xích Đế bệ hạ, ngài muốn nàng hồi tâm chuyển ý thì phải bỏ đi mặt mũi của bản thân mới được.”
“Mặt mũi?”
“Quan hệ giữa hai phụ tử ngài vốn không tốt, còn muốn vì mặt mũi mà bày ra bộ dạng nói đạo lý, làm sao nàng nghe lọt lỗ tai cho được?”
Minh Thế Nhân thành khẩn nói, “Bậc làm cha làm mẹ trên đời này luôn cho rằng mình bề bộn nhiều việc, vì thiên hạ, vì đại cục mà không để ý tới cảm xúc của con cái. Ngài quả thật đã tạo ra thành tựu trác tuyệt, một mảnh thế giới huy hoàng vinh quang, nhưng những việc này thì có liên quan gì đến nàng đâu? Ở Viêm Thuỷ Vực ngài là đế hoàng anh minh, nhưng ở trước mặt Đế Nữ Tang, ngài là một người cha không đủ tư cách.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận