Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1253

“Ngươi nói có lý.” Lam Hi Hoà nói, “Vị phù văn sư này có vẻ rất trẻ trung, cũng là người Ma Thiên Các?”
Triệu Hồng Phất cười ha hả chẳng khác gì một nam nhân:
“Trẻ tuổi chính là vốn liếng của ta. Đám người Phù Văn thư viện đều nói ta có thiên phú rất tốt, ta tin.”
Lam Hi Hoà nói:
“Nghe nói mấy trăm năm trước Phù Văn thư viện tìm được một nhóm hài tử học tập phù văn, hầu hết đều bị đào thải, chỉ có một người học được tất cả các tri thức về phù văn, đó chính là ngươi sao?”
Triệu Hồng Phất xấu hổ cười: “Việc này… có thể đừng nhắc lại không?”
Lam Hi Hoà nhẹ giọng cười: “Ngươi rất có thiên phú, chỉ là dung nhập quá muộn. Đại Viên vương đình không giết ngươi, thật khiến người ta phải kinh ngạc.”
“Hắn dám? Hiện tại ta có Các chủ làm chỗ dựa, ai đòi giết ta, Các chủ nhà ta giết chết người đó.” Triệu Hồng Phất cao giọng vỗ mông ngựa chan chát.
Lam Hi Hoà không nói nữa.
Lúc này, nữ tử mặc áo lam khom người bẩm báo: “Đã đến Thục Địa. Đi về phía tây nam thêm năm mươi dặm nữa chính là địa bàn của Hắc Tháp.”
“Đã biết.” Lam Hi Hoà nói.
Thẩm Tất biết Lục Châu chưa từng đến Hắc Tháp nên chủ động giới thiệu:
“Hắc Tháp chiếm diện tích rất rộng, có bố cục thất tinh, từ giữa trung tâm hướng ra ngoài có tất cả ba ngàn sáu trăm đạo văn. Có bảy toà chủ tháp chưởng khống bảy đại trận khác nhau.”
“Đại trận?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Lục Châu đã từng nhìn thấy không ít trận pháp lợi hại như Thập Tuyệt Trận ở Thần Đô, Tuyệt Thiên Trận của Diệp Chân. Hắc Tháp và Bạch Tháp có loại trận kỳ như Bát Hoang Lục Hợp Kỳ thì hang ổ sao có thể yếu được.
Lam Hi Hoà cố ý hố lão phu?
Thực ra, cho dù Lam Hi Hoà không tìm đến Lục Châu đòi cá cược thì Lục Châu cũng phải đến Hắc Tháp một chuyến.
Không bao lâu sau, hồng liễn đã tiến vào địa bàn Hắc Tháp.
Bảy toà chủ tháp đâm thẳng lên hư không, cao không thấy đỉnh, khoảng giữa tháp mây mù lượn lờ, phần kiến trúc bên dưới thì được xây dựng theo bố cục thất tinh trận.
Hồng liễn dừng lại cách Thiên Xu Tháp không xa, cũng là toà tháp nằm ở cực bắc Hắc Tháp.
Có mấy hắc y nhân bay lướt tới, dừng lại cách hồng liễn trăm thước.
Nữ tử mặc áo lam cao giọng nói: “Mời thông báo đến Hạ tháp chủ, chủ nhân nhà ta muốn gặp hắn.”
Mấy hắc y nhân kia không hề do dự, lập tức xoay người bay vào trong khối kiến trúc.
Lát sau, một lão giả cao tuổi bay ra, lăng không nói: “Lữ Tư bái kiến Lam tháp chủ. Mời Lam tháp chủ vào bên trong ngồi.”
Lam Hi Hoà nói: “Ta tới đây là có việc muốn nhờ, vào trong thì miễn đi.”
Lão giả lộ vẻ nghi hoặc: “Khó khăn lắm Lam tháp chủ mới viếng thăm một lần… Nếu không chiêu đãi thật tốt, Hạ tháp chủ sẽ trách tội bọn ta.”
Lam Hi Hoà lắc đầu: “Ta đã đến đương nhiên là có chuyện quan trọng.”
Nghe vậy, Lữ Tư không dám tiếp tục trì hoãn nữa, chỉ nói: “Xin Lam tháp chủ chờ một lát.”
Lữ Tư cấp tốc quay về trong tháp.
Lục Châu lạnh nhạt quan sát xung quanh rồi hỏi: “Ngay cả ngươi cũng không dám tiến vào, Hắc Tháp rốt cuộc có điểm nào kỳ lạ?”
“Không phải ta sợ hãi, mà là cảm thấy không cần thiết.” Lam Hi Hoà nói.
“Lão phu tạm tin ngươi.” Lục Châu chắp tay sau lưng nói, “Nếu hắn không xuất hiện thì trận cá cược này ai thắng?”
“Chạy trốn hay tránh chiến đều tính là thua.” Lam Hi Hoà thản nhiên nói.
“Coi như công bằng.”
Vu Chính Hải cũng lên tiếng: “Sư phụ, Hắc Tháp hiện đang phân tranh, chỉ e hắn không dám xuất hiện.”
“Hắn sẽ đến.” Lam Hi Hoà nói.
“Ngươi chắc chắn như vậy?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
Nữ tử mặc áo lam cười đáp: “Không có người nào mà chủ nhân nhà ta không gặp được. Hắc Tháp và Bạch Tháp đấu đã nhiều năm, người duy nhất Hạ Tranh Vanh không dám đắc tội chính là chủ nhân nhà ta.”
Vừa dứt lời.
Phía Thiên Xu Tháp bỗng có ba người lăng không xuất hiện.
Ba người này không hề rời khỏi khu vực Hắc Tháp, đứng từ xa truyền âm nói: “Thì ra là Lam tháp chủ đại giá quang lâm.”
“Hôm nay tới nơi này là vì có việc muốn nhờ.” Lam Hi Hoà nói. Cách nói chuyện của nàng từ trước tới nay đều ngắn gọn rõ ràng, không hề che che giấu giấu.
“Mời Lam tháp chủ nói.”
“Ta và Các chủ Ma Thiên Các đã đánh cược với nhau… Ta cược ngươi có thể thắng hắn.” Lam Hi Hoà nói.
Trong bóng tối, hư ảnh cao lớn nhất chính là Tháp chủ Hắc Tháp, Hạ Tranh Vanh.
“Các chủ Ma Thiên Các?”
Lục Châu đạp không bay ra, lăng không đứng hình hư ảnh: “Chính là lão phu.”
“Nghe nói không bằng gặp mặt một lần.” Hạ Tranh Vanh trầm ổn nói.
“Lời Lam Hi Hoà ngươi cũng nghe được rồi đó. Vụ cá cược này, lão phu nhất định phải thắng.” Lục Châu nói.
Lục Châu gọi thẳng tục danh của Lam Hi Hoà khiến nữ tử mặc áo lam có hơi khó chịu, nhưng Lam tháp chủ không nói gì nên nàng cũng không dám lên tiếng.
Hạ Tranh Vanh nhìn về phía hồng liễn: “Lam tháp chủ đến đây vì việc này?”
Nếu không phải Lam Hi Hoà tới, cho dù trời sập Hạ Tranh Vanh hắn cũng sẽ không thò mặt ra.
Không ngờ lại là vì một trận cá cược… Mà cá cược của hai người thì liên quan gì đến hắn cơ chứ!
Lam Hi Hoà nói: “Nếu Hạ tháp chủ có thể thắng Lục các chủ, trong khoảng thời gian một ngàn năm tới, ngoại trừ bạch liên giới, Bạch Tháp sẽ không màng đến bất kỳ ai.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận