Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 882

Hư ảnh Lục Châu loé lên, đánh ra một chưởng. Sắc mặt Hạ Trường Thu biến đổi, cũng nâng tay tung chưởng.
Năm ngón tay của Lục Châu như móc câu xuyên qua đám cương khí của Hạ Trường Thu như chốn không người, phá vỡ tầng cương khí hộ thể trên người hắn, trong lòng bàn tay ẩn hiện lam quang!
Ầm!
Hạ Trường Thu lảo đảo bay ngược ra sau, hai bàn tay run rẩy, khí huyết cuồn cuộn.
Đám người lập tức kinh hãi. Đường đường là Quán chủ Thiên Liễu Quan lại bị một chiêu của đối phương đánh lui!
Hạ Trường Thu khó chịu vô cùng, lòng tin và tôn nghiêm bị dày vò liên tục mấy lần, thật khó tiếp nhận. Hết Ngu Thượng Nhung rồi đến Vu Chính Hải, Lương Tự Đạo, Chúc Huyền, nay lại thêm một lão đầu lạ mặt… ai nấy đều có thể bắt nạt hắn, sao Hạ Trường Thu có thể không khó chịu cho được? Bát diệp rưỡi như ta thật sự không có chút tôn nghiêm nào sao?
Lục Châu tán thưởng nhìn Hạ Trường Thu: “Ăn một chưởng của lão phu mà vẫn còn đứng được, tu vi của ngươi không tệ.”
Hạ Trường Thu uỷ khuất vô cùng, nhưng nhiều người đang nhìn, hắn nhất định phải thẳng lưng lên.
“Đa tạ lão tiên sinh khích lệ. Chúng ta thật sự chưa từng gặp hai vị tu hành giả kim liên kia. Bát diệp… là do ta suy đoán mà thôi.”
Lục Châu chắp tay sau lưng, hờ hững nói: “Lão phu không thích những người nói dối…”
Điền Bất Kỵ vội vàng đứng chắn trước mặt Quán chủ. “Lão tiền bối, ngài thủ đoạn kinh người, cần gì phải bắt nạt một Thiên Liễu Quan nho nhỏ như chúng ta?”
Kỷ Phong Hành bay lên khom người với Hạ Trường Thu rồi quay sang nói với Lục Châu: “Chuyện này không liên quan gì đến Thiên Liễu Quan, tất cả đều do một mình ta mà ra. Ta biết rõ người lão tiên sinh muốn tìm đang ở đâu.”
Hắn vừa nói dứt lời, từ trong dãy rừng cây đằng xa đột nhiên có một đạo thân ảnh đang bay tới với tốc độ cực nhanh.
Kỷ Phong Hành vừa nhìn thấy đã nhận ra đó là ai, vội vàng hô lên: “Đại ca, chạy mau !”
Hắn cấp tốc lao về phía Ngu Thượng Nhung. Lần này Kỷ Phong Hành sẽ không để Ngu Thượng Nhung phạm sai lầm như lần trước, trực giác nói cho hắn biết lão nhân này rất không đơn giản.
Cho dù lão là ai, đến từ thế lực nào thì Thiên Liễu Quan đều không có cách nào ứng phó. Biện pháp tốt nhất chính là chạy trốn.
Kỷ Phong Hành ngăn ở trước mặt Ngu Thượng Nhung. “Là cao thủ đó, chạy mau đi!”
Tu vi và tốc độ của hắn sao có thể so sánh với Lục Châu và Ngu Thượng Nhung. Lục Châu thuận thế nhìn sang nhưng thân ảnh của Kỷ Phong Hành đã che mất người nọ.
Lục Châu nhấc tay, đánh ra một chưởng. Một chưởng ấn lập loè kim quang bay ra đánh về phía Kỷ Phong Hành.
“Người của Phật môn? Sao lại là kim sắc?” Tinh thần Điền Bất Kỵ rung động mạnh.
Hạ Trường Thu cũng bị chưởng ấn kim sắc làm cho kinh hãi… Người này không phải đến từ Thiên Vũ Viện, Phi Tinh Trai hay triều đình sao?
Vu Vu ngẩng đầu nhìn về phía vị lão nhân kia. Lão nhân vừa vuốt râu vừa lạnh nhạt nhìn về phía trước. Chưởng ấn nhanh chóng bay đi, cho dù Kỷ Phong Hành là bát diệp cũng khó lòng cản nổi.
Khi chưởng ấn sắp đánh trúng Kỷ Phong Hành, Ngu Thượng Nhung đột nhiên thi triển đại thần thông thuật, thân ảnh loé lên lách mình xuất hiện sau lưng Kỷ Phong Hành, hai tay hắn nâng Trường Sinh Kiếm lên ngăn lại.
Phanh phanh !
Ngu Thượng Nhung bị chưởng lực đẩy mạnh lui về sau, đâm sầm vào lưng Kỷ Phong Hành, hai người đồng thời bay ngược ra sau, thối lui mấy thước mới từ từ ổn định trở lại.
Lục Châu không tiếp tục ra tay, bởi vì hắn đã nhìn rõ bộ dáng của người vừa đến, cũng minh bạch mục đích của Kỷ Phong Hành.
Đám người Thiên Liễu Quan đều ngây ngốc nhìn.
Kỷ Phong Hành xoay người lại, vừa định nói chuyện thì Ngu Thượng Nhung đã giơ tay nên ra hiệu cho hắn không cần phải nói nữa.
Nhìn về phía lão nhân đang lăng không lơ lửng giữa không trung, Ngu Thượng Nhung thu hồi Trường Sinh Kiếm, lăng không quỳ một gối xuống cung kính nói:
“Đồ nhi Ngu Thượng Nhung bái kiến sư phụ.”
Biểu tình của Ngu Thượng Nhung vẫn thản nhiên như không, trong vẻ ôn hoà bình tĩnh lại ẩn chứa sự tỉnh táo đến cực hạn, trong vẻ tươi cười lại ẩn giấu đi mọi rung động, tựa như dù là ở hoàn cảnh nào hắn vẫn trước sau như một.
Hạ Trường Thu, Điền Bất Kỵ và Vu Vu câm nín.
Kỷ Phong Hành thì đầu đầy hoang mang.
Khi xuất thủ, Lục Châu đã không có ý định che giấu thân phận.
Ngu Thượng Nhung hành lễ khiến mọi người đều hiểu ra thân phận của lão giả này… Kỷ Phong Hành kinh ngạc đến nói không ra lời.
Trong khoảng thời gian đi theo Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải để học tập kiếm thuật và đao thuật, Kỷ Phong Hành đã nghe hai người bọn họ thổi phồng về sư phụ mình không ít lần. Hai người có kiến giải và tu vi rất khác nhau, duy chỉ có chuyện này là lại nhất trí đến kỳ lạ.
Những lời thổi phồng hoa lệ của hai sư huynh đệ về cơ bản chỉ có một ý duy nhất… vị lão nhân này là vô địch.
Kỷ Phong Hành nuốt một ngụm nước bọt nhìn lão đầu mong manh trước mắt. Sau khoảnh khắc kinh ngạc ngắn ngủi, trong lòng hắn chợt nảy sinh một nghi vấn: lão nhân này… thật sự vô địch sao?
Lục Châu vuốt râu, hài lòng gật đầu. Vượt qua Vô Tận Hải, phi hành thật lâu mới đến Bỉ Ngạn, rốt cuộc cũng tìm được Ngu Thượng Nhung. “Đứng lên rồi nói.”
Ngu Thượng Nhung chậm rãi đứng dậy. Tiểu Diên Nhi và Hải Loa vui vẻ chạy đến bên cạnh hắn hành lễ: “Nhị sư huynh.”
Ngu Thượng Nhung mỉm cười với hai nàng. “Hai vị sư muội, lại gặp mặt rồi.”
Lục Châu nói: “Ngươi có thể nhẹ nhõm ngăn trở một chưởng của vi sư, xem ra tu vi đã tịnh tiến không ít?”
Ngu Thượng Nhung gật đầu.
Lục Châu nhìn về phía Kỷ Phong Hành đang ngơ ngác đứng cạnh hắn. Ngu Thượng Nhung hiểu ý bèn giải thích:
“Đồ nhi lưu lạc ở hồng liên giới, nghỉ lại ở Thiên Liễu Quan. Kỷ Phong Hành tuy tu vi thấp nhưng lại là người trọng tình trọng nghĩa.”
Kỷ Phong Hành run rẩy bước tới, khom người hành lễ với Lục Châu: “Tham, tham… tham kiến, lão, lão, lão tiền bối…”
Hắn khẩn trương đến mức nói không thành câu.
Hạ Trường Thu lúc này đã nhìn rõ quan hệ giữa hai người, trong lòng kính sợ, vội vàng hành lễ: “Thì ra là bằng hữu từ phương xa đến. Thiên Liễu Quan hoan nghênh tiền bối viếng thăm.”
Hạ Trường Thu không còn lựa chọn nào khác. Từ khi chọn đứng về phía Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải, Thiên Liễu Quan nhất định phải tỏ rõ lập trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận