Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1991: Lão thất?

“Vâng. Thuộc hạ cảm thấy năm ngày sau là thời cơ tuyệt hảo. Điện thủ chi tranh đã đến rất gần, Thánh Điện sẽ không có thời gian chiếu cố thập điện!”
“Không.” Hắc Đế đưa tay lên, nghiêm túc nói, “Việc này phải bàn bạc lại kỹ hơn. Năm ngày quá ngắn.”
“Vậy… mười ngày?” Tên thủ lĩnh thăm dò.
“Năm năm.” Hắc Đế nghiêm túc nói, “Trong ba ngày tiếp theo bất luận kẻ nào cũng không được phép quấy rầy bản đế.”
“…Vâng.”
Nói xong đám người bay ra khỏi địa phận Huyền Dặc, thân ảnh loé lên rồi biến mất.
Huyền Dặc điện.
Thân ảnh Lục Châu đáp xuống đất nhẹ như lông hồng.
Trương Hợp thuận tay giải khai trói buộc cho Chư Hồng Cộng, đồng thời hạ xuống.
Chư Hồng Cộng phun ra một đám bùn, không thèm để ý tới ánh mắt khác thường của mọi người, hắn quỳ xuống thành kính lễ bái Lục Châu:
“Đồ nhi bái kiến ân sư!”
Ân sư?
Lục Châu bình tĩnh nhìn Chư Hồng Cộng, thản nhiên nói: “Trong mắt ngươi còn có vi sư?”
“A?” Chư Hồng Cộng ngẩng đầu lên, oan ức nói, “n sư, người đang nói gì thế, trong mắt đồ nhi không chỉ có ngài mà trong tim cũng có nha…”
“Hoa ngôn xảo ngữ. Còn không mau đứng lên?!” Lục Châu trầm giọng nói.
“Tạ ơn ân sư.”
Chư Hồng Cộng bò dậy, nhe răng cười với mọi người.
Huyền Dặc đế quân có chút ngây ngẩn cả người. Hắn đi tới bên cạnh Lục Châu, thấp giọng hỏi: “Người này… thật sự là đồ đệ của Lục các chủ?”
Lục Châu gật đầu, thở dài nói: “Nghiệt đồ không nên thân, khó mà lên được nơi thanh nhã.”
“Nào có nào có.” Huyền Dặc đế quân xua tay nói, “Đại trượng phu co được giãn được mới thật là anh hùng. Bản đế quân lại cảm thấy người này rất có thiên phú.”
Chư Hồng Cộng giơ ngón tay cái lên với Huyền Dặc đế quân, cảm động đến nước mắt tuôn rơi: “Vẫn là Huyền Dặc đế quân hiểu ta…”
Vừa nói hắn vừa đi tới gần Huyền Dặc đế quân.
“Ngươi làm gì?” Huyền Dặc đế quân cảm thấy có chút không ổn.
“Cảm tạ ngài đã bênh vực lẽ phải nha!”
“Ờ… ừm…”
Lúc này, Lục Châu lườm Chư Hồng Cộng một cái rồi phất tay nói, “Ngươi đi theo vi sư.”
“Đồ nhi tuân mệnh. Sư phụ bảo đồ nhi đi hướng đông, đồ nhi tuyệt đối không đi về hướng tây!”
Chư Hồng Cộng vừa khoa môi múa mép vừa lẽo đẽo đi theo sau lưng Lục Châu tiến vào đại điện.
Thấy sư đồ nhà người ta muốn nói chuyện riêng, không ai đi theo vào trong.
Không bao lâu sau, trong đại điện truyền ra tiếng kêu quỷ khóc sói gào thảm thiết vô cùng, đi kèm tiếng đấm đánh bôm bốp. Quá trình “dạy dỗ” kéo dài một khoảng thời gian ngắn mới yên tĩnh trở lại.
Đạo đồng cau mày, quay đầu hỏi Tiểu Diên Nhi và Hải Loa: “Sư phụ các ngươi thường táo bạo như vậy sao?”
Trước đó tiếp xúc vẫn luôn cảm thấy hắn rất ôn hoà, bình dị mà gần gũi nha?
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa gật đầu như gà mổ thóc, nhưng sau đó cảm thấy không ổn, lập tức lắc đầu.
Hai nha đầu cứ như đã thương lượng xong, hành động giống hệt nhau.
Tiểu Diên Nhi nói: “Có lẽ là bát sư huynh cảm động vì gặp sư phụ đó. Sư phụ đã rất lâu rồi không có đánh người.”
“Rất lâu rồi không có đánh người?” Đạo đồng tóm được lỗ thủng trong lời khai của nàng.
Tiểu Diên Nhi chống nạnh hầm hừ: “Ngươi thật phiền, sao cứ hỏi lung tung này nọ?”
Đạo đồng ý thức được mình lại suýt làm lộ thân phận, bèn xấu hổ cười không đáp.
Huyền Dặc đế quân hạ lệnh: “Lệnh cho Huyền Giáp Vệ thu dọn hiện trường, không ai được phép truyền chuyện này ra ngoài, nếu có người vi phạm, bản đế quân tuyệt không khoan dung!”
“Vâng!”
Đám tu hành giả Huyền Giáp Vệ lập tức tản ra ngoài dọn dẹp tàn cuộc.
Trong đại điện.
Lục Châu đứng chắp tay nhìn Chư Hồng Cộng toàn thân dơ bẩn.
Chư Hồng Cộng sờ sờ vết thương trên mặt, oan ức nói: “Sư phụ, người hiểu lầm đồ nhi rồi. Đồ nhi bán mạng cho Thánh Điện cũng là vì muốn giữ mạng thôi, đó là diễn cho bọn hắn xem.”
“Diễn?” Lục Châu nghi hoặc nhìn hắn.
Chư Hồng Cộng gật đầu như gà mổ thóc: “Đồ nhi xin thề! Nếu đồ nhi thật có lòng phản bội sư phụ, đồ nhi đã không đến Huyền Dặc.”
“Ngươi biết rõ vi sư đang ở đây?” Lục Châu hỏi.
“Không biết. Nhưng đồ nhi biết hai vị sư muội đang ở Huyền Dặc.”
“Vậy ngươi đến đây làm gì?”
“Thánh Điện muốn đồ nhi điều tra xem Huyền Dặc điện có động tĩnh gì. Cán Cân Công Chính có thể cảm giác được bên này có ba động. Đồ nhi thật không ngờ lại gặp người ở đây, đồ nhi còn tưởng là…” Chư Hồng Cộng không dám nói tiếp.
“Tưởng là vi sư chết rồi?” Lục Châu nói hết câu giúp hắn.
“Đồ nhi không dám!”
Chư Hồng Cộng quỳ xuống đất nói, “Ngày đó sư phụ đi cùng tứ sư huynh và Khâm Nguyên rời khỏi Văn Hương Cốc. Sau khi xảy ra đại sự, tứ sư huynh nói người không cẩn thận bị cuộc chiến giữa Đồ Duy Đại Đế và Ma Thần lan tới, rơi vào vực sâu.”
“Lão tứ nói?”
“Đúng vậy, Ma Thần đúng là quá mức tàn ác, không phải là thứ gì tốt, còn dám đánh lén Đoan Mộc thánh nhân ở Đôn Tang!” Chư Hồng Cộng nói như đúng rồi.
“Hửm?” Lục Châu nhướng mày.
“Đây là do chính miệng Đoan Mộc thánh nhân nói với đồ nhi á…”
Lục Châu khiển trách: “Ma Thần tàn ác hay không cũng chẳng đến lượt ngươi bình xét. Cả ngày chỉ biết nghe lời đồn đại, không làm nên chuyện gì!”
Chát!
Chư Hồng Cộng cấp tốc vả miệng mình. “Sư phụ dạy phải, sau này lời người khác nói đồ nhi chỉ nghe một chút, không thể tin tưởng!”
Lục Châu hỏi: “Ngươi đã gặp Đoan Mộc Điển?”
Chư Hồng Cộng mỉm cười gật đầu. “Hắn đã về Thái Hư, còn rất chiếu cố đồ nhi.”
Lục Châu cũng gật đầu.
Ngày đó đánh nhau với Đồ Duy Đại Đế một trận, Lục Châu thuận tay bảo vệ Đoan Mộc Điển. Về sau nhìn thấy bia mộ của mình, Lục Châu biết Đoan Mộc Điển vẫn còn sống, chỉ là không ngờ hắn đã trở lại Thái Hư.
Như vậy cũng tốt, mọi người đều có thể chiếu cố lẫn nhau.
Lục Châu hỏi: “Hiện tại hắn đang ở đâu?”
“Sau khi Đôn Tang sụp đổ, Thánh Điện niệm tình hắn thủ hộ Thiên Khải Chi Trụ nhiều năm nên điều hắn đến Đồ Duy điện. Nơi đó đang thiếu nhân thủ.” Chư Hồng Cộng đáp.
“Đồ Duy điện?”
Chư Hồng Cộng gật đầu, nhìn quanh một chút rồi nhẹ giọng nói với vẻ thần bí: “Sư phụ… hiện tại hắn đang làm việc dưới trướng thất sư huynh.”
Hai mắt Lục Châu có thần nhìn chằm chằm Chư Hồng Cộng không chuyển mắt, nhìn đến mức Chư Hồng Cộng phải run rẩy không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận