Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2076: Lựa chọn của Hỏa thần

Nói xong những lời này, Lục Châu vung tay áo, “Ngươi đi được rồi.”
Hỏa Phượng vốn còn định dỗi một trận, nhưng cảm nhận được khí tức cường đại không thể kháng cự trên người Lục Châu đành từ bỏ ý định này.
Nó chậm rãi vỗ cánh bay lên, khẽ nói: “Hy vọng lời ngươi nói là thật.”
Bay tới chân trời, nó lại truyền âm nói: “Đa tạ lời khuyên của ngươi.”
Hai cánh giang rộng, Hỏa Phượng bay thẳng vào tầng mây rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Đám tu hành giả bên dưới thở phào một hơi, bắt đầu tụ tập trở lại.
“Xin hỏi lão tiền bối có phải người trong Ma Thiên Các?” Có tu hành giả lên tiếng thỉnh giáo.
Lục Châu nhìn bọn hắn, đáp lời: “Các ngươi có lòng bảo hộ Kim Đình Sơn là rất can đảm, nhưng mọi việc đều phải lượng sức mà làm. Được rồi, mời các vị trở về.”
Đám tu hành giả hiểu ý, đành tiếc nuối thi lễ với Lục Châu và Hỏa thần rồi xoay người rời đi.
“Chờ đã.” Lục Châu đột nhiên lên tiếng, tay áo vung lên, vô số lam liên bay ra mang theo sinh cơ dào dạt phủ lên đám người.
Cây cối thực vật xung quanh vốn bị hỏa diễm thiêu đốt giờ lại trở nên tươi tốt, đám người bị thương cũng lành lại trong chớp mắt. Đám tu hành giả trẻ tuổi có thiên phú không tệ cảm giác được sinh cơ không chỉ chữa trị thương thế cho bọn hắn mà còn tẩm bổ kỳ kinh bát mạch cùng đan điền khí hải, đề thăng hạn mức tu hành lên cao nhất.
Đám người vui mừng quá đỗi, vội vàng hành lễ với Lục Châu: “Đa tạ tiền bối!”
Lục Châu phất tay ra hiệu cho bọn hắn rời đi.
Đây là quy tắc làm việc của hắn. Ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng.
Chờ đám người rời đi, hư ảnh Lục Châu lóe lên rồi xuất hiện trong phòng Tư Vô Nhai.
Giang Ái Kiếm đã cho Tư Vô Nhai phục dụng tinh huyết Hỏa Phượng, Vĩnh Ninh công chúa đang ở bên cạnh chăm sóc hắn.
Sau khi phục dụng, toàn thân Tư Vô Nhai đỏ bừng, sắc mặt hồng lên.
Hỏa thần nói: “Tuy bản thần rất chán ghét Hỏa Phượng nhưng không thể không thừa nhận tinh huyết của nó đúng là không tệ.”
Giang Ái Kiếm cũng gật đầu nói: “Có tinh huyết hỗ trợ kỳ kinh bát mạch, tin là không bao lâu nữa hắn sẽ có thể tiếp nhận lực lượng của ngươi. Chỉ là…”
“Chỉ là bản thần muốn an nghỉ.” Hỏa thần đáp dứt khoát.
“Ngươi không muốn tiếp tục tồn tại?”
Hỏa thần thở dài: “Tuy là nói vậy nhưng sự thật lại rất khó làm được như thế. Lực lượng ý thức cần phải tồn tại trên bản thể, bản thần còn sống được đến ngày hôm nay đã thấy rất hài lòng. Thời gian càng dài thì lực lượng ý thức sẽ càng yếu đi, sớm truyền lực lượng cho hắn thì bản thần chết cũng có ý nghĩa hơn.”
Chư Hồng Cộng nói: “Hỏa thần tiền bối, ngài bây giờ đang sống rất tốt mà, đừng hơi một tí lại đòi chết chứ.”
Hỏa thần nhìn hắn: “Bản thần ở lại Trọng Minh Sơn đã một trăm ngàn năm, bản thể bị trận pháp giam cầm nên cũng không cầm cự được nữa. Phương pháp đoạt xá không thể sử dụng lâu dài, huống hồ gì các ngươi không hy vọng người trẻ tuổi này thấy được ánh mặt trời hay sao?”
Đám người trầm mặc.
Lý Vân Tranh chưa hề làm gì có lỗi với lão sư, ngược lại còn cam tâm tình nguyện gánh chịu mọi thứ, đối với Tư Vô Nhai mà nói đây chính là ơn tái sinh.
Lục Châu nói: “Trước kia lão phu đến bí ẩn chi địa, từng nhìn thấy Trấn Nam Hầu. Hắn là thượng cổ chi thần, vì muốn vĩnh sinh nên chuyển di lực lượng và ý thức sang thân cây…”
Vừa nói tới đây, Hỏa thần đã đưa tay lên ngăn lại. “Bản thần thà vẫn lạc còn hơn.”
Đối với Hỏa thần thì loại thuật ký sinh tà ác này còn ghê tởm hơn là ăn một cân ruồi.
“Thôi được, lão phu tôn trọng quyết định của ngươi.”
Hỏa thần chắp tay nói: “Đa tạ.”
Lục Châu nói tiếp: “Các ngươi ở lại Nam Các, lão phu đi tìm ba giọt tinh huyết còn lại. Nếu Tư Vô Nhai tỉnh lại thì báo cho lão phu.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Chư Hồng Cộng nói.
“Cơ tiền bối, đây là vị trí thông đạo trở về Thái Hư, khoảng thời gian này chúng ta tạm thời ở lại đây.” Giang Ái Kiếm nói.
Vĩnh Ninh công chúa cũng hy vọng Tư Vô Nhai có thể tỉnh lại sớm, nàng khom người nói: “Hy vọng chuyến đi của cơ tiền bối được thuận lợi.”
Lục Châu gật đầu, hư ảnh biến mất.
Thái Hư, Huyền Dặc điện.
Lục Châu vừa xuất hiện trong Huyền Dặc điện đã có thị vệ chạy tới nói: “Lục tiền bối, Huyền Dặc đế quân bảo thuộc hạ ở đây đợi ngài, nói là nếu thấy ngài thì mời ngài qua đó.”
“Có việc gì?” Hiện tại Lục Châu không có thời gian rảnh nói chuyện phiếm với Huyền Dặc đế quân.
“Bạch Đế đang ở Huyền Dặc điện làm khách, nói là không gặp được ngài thì sẽ không rời đi.”
“Bạch Đế?” Trùng hợp nha.
Lục Châu vốn đang định đi tìm Mạnh Chương để xin tinh huyết thì đã có người tự tìm tới cửa, vậy đi hỏi Bạch Đế trước cũng được.
Lục Châu gật đầu rồi đi về phía đại điện.
Trong điện, Huyền Dặc đế quân và Bạch Đế đang uống rượu trò chuyện, nói đến hăng say quên trời quên đất, thỉnh thoảng tiếng cười lại truyền ra ngoài.
“Lục các chủ đến.” Thị vệ ngoài cửa hô lên.
Huyền Dặc đế quân nghe vậy hai mắt sáng rỡ. “Ngươi nhìn đi, vừa nhắc đến ngài ấy đã trở về rồi.”
Bạch Đế đặt chén rượu xuống nhìn ra bên ngoài.
Lục Châu chậm rãi đi tới, Huyền Dặc đế quân cười chào: “Lục các chủ, Bạch Đế bệ hạ đã chờ ở đây khá lâu.”
Lục Châu nhìn về phía Bạch Đế rồi đi thẳng vào trong đại điện, ngồi xuống ghế đối diện.
Bạch Đế có hơi xấu hổ. Trực tiếp đi vào mà không xã giao một hai câu sao? Thôi mặc kệ hắn, chỉ cần ta không biết xấu hổ thì người phải ngượng đều là người khác.
Bạch Đế cũng ngồi xuống cười nói: “Lục các chủ, hân hạnh gặp mặt.”
Lục Châu không hề quanh co mà nói thẳng: “Ngươi ở hòn đảo thất lạc bảo hộ đồ nhi của lão phu trăm năm, nói đi, ngươi muốn được đền đáp cái gì?”
Này… thật là lúng túng.
Bản đế dù sao cũng là Bạch Chiêu Cự người người kính sợ, không phải đến xin đồ bố thí nha!
Khụ khụ.
Bạch Đế ho khan mấy tiếng, ngồi thẳng lưng lên nghiêm túc nói: “Bản đế làm việc chưa bao giờ cần hồi báo.”
Lục Châu gật đầu khen ngợi: “Lão phu thưởng thức loại người như ngươi. Trước kia ngươi lưu lại ngọc bài giúp lão phu tiến vào Thiên Khải Chi Trụ Đại Uyên Hiến, lại lệnh cho tu hành giả dưới trướng hỗ trợ một phen, bây giờ lại không cần hồi báo, đúng là khiến người khác phải khâm phục.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận