Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 618

“Được! Hy vọng Cơ huynh tuân thủ ước định giữa chúng ta.” Lưu Qua nói.
Lục Châu bỗng lên tiếng: “Lưu Qua, lão phu cho ngươi một lời khuyên.”
“Mời Cơ huynh nói.”
“Đừng có quá xem trọng chính mình.” Nói xong Lục Châu xoay người, cao giọng nói. “Tiễn khách.”
Minh Thế Nhân đưa ba người Lưu Qua xuống chân núi.
“Đã nói ngay từ đầu là gia sư bế quan. Các người lại còn lãng phí thời gian.”
Lưu Qua, Tô Thánh, Cổ Nhất Nhiên và mấy tên thị vệ bước ra khỏi bình chướng. Lưu Qua quay đầu đáp: “Cũng không hẳn vậy, gặp được tôn sư và nói ra suy nghĩ của mình, Cô đã đạt được mục đích.”
Minh Thế Nhân liếc nhìn hắn một cái, trong lòng không khỏi cạn lời. Người này đúng là có năng lực tự an ủi rất mạnh.
Minh Thế Nhân không thèm để ý đến bọn hắn nữa, xoay người bay về Ma Thiên Các.
Chờ đến khi xung quanh không còn bóng người, Tô Thánh mới hộc ra một ngụm máu tươi, trên mặt ướt đẫm mồ hôi.
Lưu Qua nhíu mày. “Cửu diệp?”
Tô Thánh vừa điểm mấy huyệt đạo trên cơ thể vừa đáp: “Thần không dám xác định, nhưng một chiêu Tuyệt Thánh Khí Trí kia hoàn toàn có năng lực huỷ thiên diệt địa.”
Cổ Nhất Nhiên nghi hoặc hỏi: “Vì sao bệ hạ lại cảm thấy hắn không phải là cửu diệp?”
Người người trong tu hành giới đều tin rằng Các chủ Ma Thiên Các Cơ Thiên Đạo là cửu diệp, duy chỉ có mình Lưu Qua không tin.
Lưu Qua chắp tay sau lưng nói:
“Cô từng nói cửu diệp xuất hiện sẽ gây ra tai nạn khôn lường… Nay tai nạn không hề phát sinh, e là cửu diệp trong miệng thế gian không phải là cửu diệp thật sự.”
“Cửu diệp giả?” Trên mặt Tô Thánh tràn đầy kinh hãi. “Nhưng đại nạn thọ mệnh của hắn đã tới mà hắn lại không hề hấn gì, chuyện này làm sao mà giải thích?”
Cổ Nhất Nhiên nói: “Bệ hạ có ý là, cảnh giới của Cơ lão ma nằm giữa bát diệp và cửu diệp?”
Lưu Qua đột nhiên nở nụ cười quỷ dị:
“Cô chờ hắn hai tháng… Mặc kệ là cửu diệp thật hay giả, Cô đều sẽ cho thiên hạ một lời giải thích thoả đáng.”
“Bệ hạ, ngài… ngài muốn đối phó cửu diệp?”
Lưu Qua tiện tay vung lên, chỉ tay về phía chiếc rương đang được mấy tên thị vệ khuân vác.
Tô Thánh suy đoán: “Chẳng lẽ trong rương có giấu bảo bối có khả năng phán đoán cửu diệp hoặc huỷ hoại cửu diệp?”
Trong lòng Tô Thánh không khỏi kinh ngạc, vội hỏi tiếp: “Nếu đã như vậy, vì sao vừa rồi bệ hạ không động thủ? Vì sao Cơ lão ma lại yêu cầu bệ hạ chờ hai tháng mà không phải là ba hay bốn tháng?”
“Tô Thánh.” Lưu Qua đột nhiên dừng bước.
“Có thần.”
“Ngươi nói hơi nhiều rồi đó.” Giọng Lưu Qua trầm xuống.
“Thần biết tội!”
Tô Thánh cúi đầu, toàn thân run lên không dám nói thêm câu nào.
Cổ Nhất Nhiên vẫn giữ im lặng như trước, lặng lẽ đi theo sau.
Đảo mắt đã trôi qua một tháng.
Trong một vực sâu không tên ở Nguyệt Quang lâm địa.
Một đạo thân ảnh mặc bạch y bay ra khỏi mặt hồ lao vọt lên không trung. Cương khí bạo phát khiến hơi nước trên thân thể nàng bốc hơi sạch sẽ.
Diệp Thiên Tâm lăng không lơ lửng nhìn về phía Thừa Hoàng nằm dài ở đằng xa, cười nói: “Tiểu Hoàng!”
Thừa Hoàng không thèm để ý tới nàng.
“Vậy mà giận rồi sao? Tiểu Hoàng đừng giận… lại đây hộ pháp cho ta đi.”
Thừa Hoàng ngẩng đầu lên, tròng mắt cực lớn đảo một vòng rồi nhìn về phía Diệp Thiên Tâm trên không trung.
Thân thể nó chợt di chuyển, rõ ràng chỉ xoay người một cái nhưng chiếc đuôi của nó lại cuốn theo một cơn gió đánh tới.
Diệp Thiên Tâm không thể không phóng tít lên cao, mắng khẽ: “Quỷ hẹp hòi.”
Ông!
Nàng gọi ra pháp thân rồi cúi đầu nhìn xuống toà kim liên… Bảy mảnh liên diệp đang không ngừng xoay tròn lấp lánh kim quang.
Trong quá khứ nàng chưa từng dám nghĩ tới cảnh này, vậy mà chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi nàng đã tấn thăng lên thất diệp, hiện tại còn đang chuẩn bị thử nghiệm xung kích bát diệp.
Diệp Thiên Tâm nhìn xuống cái ao nhỏ. Dù không biết nước trong ao là gì nhưng nàng biết đây là vật bất phàm, trong đó ẩn chứa năng lượng đặc thù có thể giúp tu vi của nàng tịnh tiến rất nhanh.
Trong khoảng thời gian này nàng đều tu luyện trong ao, nửa bước không rời. Thừa Hoàng cũng ở đó bảo hộ nàng, không hề rời đi.
Dần dà Diệp Thiên Tâm đã quen với nơi này, cũng trở nên thân thiết với Thừa Hoàng.
Khi nàng gọi ra pháp thân, Thừa Hoàng ngẩng đầu nhìn lên, Diệp Thiên Tâm mỉm cười nói: “Xem này, bát diệp!”
Ông ông !
Từng vòng sáng năng lượng xuất hiện và đổ dồn vào toà kim liên bên dưới pháp thân. Cứ thế lặp đi lặp lại suốt một canh giờ vẫn chưa thấy khai diệp.
Nhưng Diệp Thiên Tâm cực kỳ kiên nhẫn, nàng kiên trì ngưng tụ vòng sáng năng lượng không mệt mỏi. Rời xa tu hành giới xô bồ, nàng không còn nghĩ nhiều về ngoại giới, cũng không còn quá mong ngóng tiến vào bát diệp.
Vòng tròn năng lượng vẫn tiếp tục tẩm bổ cho toà kim liên. Có lẽ vì tâm thái không vội vã không cưỡng cầu của Diệp Thiên Tâm nên quá trình khai diệp trở nên cực kỳ thuận lợi.
Qua thêm một canh giờ nữa… toà kim liên đột nhiên vang lên một tiếng thanh thuý.
Mảnh liên diệp thứ tám rốt cuộc cũng xuất hiện!
Pháp thân Diệp Thiên Tâm bành trướng, cao lên mười trượng, toà kim liên bát diệp lóng lánh kim quang nở rộ dưới đáy vực sâu.
Diệp Thiên Tâm mở to mắt, nhảy cẫng lên vì vui mừng: “Tiểu Hoàng, ta thành bát diệp thật rồi!”
U !
Thừa Hoàng kêu lên một tiếng dài như để chúc mừng thành công của nàng.
Diệp Thiên Tâm chớp chớp mắt nhìn tám mảnh liên diệp, cảm giác như đang ở trong mộng. Đồng thời nàng cũng sinh ra ý nghĩ quay trở về. Bây giờ thực lực đã đủ, sao nàng lại không muốn về Đại Viêm cơ chứ?
Diệp Thiên Tâm đứng bên trong pháp thân rồi bay lên thiên không, chỉ trong khoảnh khắc đã bay cao hơn trăm mét.
Nàng cảm nhận được lực lượng đang ngập tràn trong cơ thể, khó nén vui sướng trong lòng, nàng chụm tay lại thành cái loa nhỏ rồi hét lớn một tiếng.
Sóng âm lan xa, hung thú bay lên rợp trời. Ngoại trừ một số loài hung thú đặc biệt ra, Diệp Thiên Tâm bát diệp đã không còn e ngại hung thú nữa. Pháp thân mười trượng cũng đã chấn nhiếp không ít hung thú khiến chúng bay đi mất.
Diệp Thiên Tâm bay về phía vách đá, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Đúng lúc này, Thừa Hoàng đứng dậy bay tới, lăng không ngồi xuống trước mặt Diệp Thiên Tâm.
Diệp Thiên Tâm nói với nó: “Ta muốn rời khỏi đáy vực này, Tiểu Hoàng…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận