Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2070: Tư Vô Nhai ở đâu?

“Sau khi xuất hiện ba lần, lão sư lại rơi vào trạng thái ngủ say. Ta và Ái Kiếm thúc thúc thay phiên nhau đóng vai lão sư, nghiêm khắc chấp hành kế hoạch của người.” Lý Vân Tranh nói.
Giang Ái Kiếm ho khan mấy tiếng: “Khụ khụ… ta còn trẻ lắm, không làm nổi thúc thúc đâu!”
“Đừng già mồm, hắn mà gọi ngươi là ca ca thì ngươi phải gọi ta là thúc đó.” Chư Hồng Cộng lườm một cái.
Lục Châu hỏi: “Rốt cuộc là kế hoạch gì mà các ngươi phải phí tâm phí sức như thế?”
“Lão sư nói việc này liên quan đến Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ, liên quan đến vĩnh sinh. Thái Hư đã tiến vào trạng thái sụp đổ, không tới ba trăm năm sẽ không còn Thái Hư nữa. Trước lúc đó phải nghĩ cách bảo vệ cửu liên thế giới.”
Lục Châu nhướng mày. Hắn cũng dự đoán được Thái Hư sẽ sụp đổ, nhưng lại không tính ra thời gian chuẩn như Tư Vô Nhai, thậm chí còn dự đoán được điều này sẽ ảnh hưởng tới cửu liên.
Lý Vân Tranh nói tiếp: “Trấn Thiên Xử là cốt lõi để trấn áp thiên địa. Cụ thể sử dụng như thế nào thì chỉ có lão sư biết rõ, người bảo chúng ta nghĩ cách thu thập mười Trấn Thiên Xử, đồng thời phối hợp giúp đỡ sư thúc sư bá sư cô lĩnh ngộ đại đạo, trở thành Chí Tôn.”
“Hiện tại hắn đang ở đâu?” Nói hồi lâu vẫn chưa hỏi tới chuyện này.
Đây cũng là điều Chư Hồng Cộng quan tâm nhất, vội vàng hỏi: “Đúng vậy, thất sư huynh của ta đang ở đâu?”
Lý Vân Tranh cười nói: “Lão sư vẫn luôn tịnh dưỡng tại Ma Thiên Các.”
“Kim liên giới đã thay đổi rất nhiều, phương pháp tu hành trảm liên lan truyền khắp nơi, đạo tu hành này tuy có chút xung đột với Ma Thần… à không, sư tổ nhưng đều là trăm sông đổ về một biển. Vừa hay lão sư cũng muốn ở lại Ma Thiên Các nên vẫn luôn tịnh dưỡng bên đó.”
Ngàn tính vạn tính, lại không ngờ Tư Vô Nhai vẫn luôn ở lại Ma Thiên Các. Việc này thật khiến đám người kinh ngạc.
Trên đời này có rất nhiều chuyện trùng hợp kinh người, cũng có rất nhiều chuyện không trùng hợp khiến người ta tiếc nuối. Bọn họ không chạm mặt nhau trong bí ẩn chi địa, cũng không chạm mặt ở Thái Hư, càng không gặp được ở Ma Thiên Các.
Lý Vân Tranh nói tiếp: “Lão sư từng chờ ở Thái Hư một khoảng thời gian, thời điểm đó người cảm thấy giữa sư tổ và Ma Thần có liên quan đến nhau, ta thường nghe lão sư đọc câu thơ kia. Về sau khi tra ra được Vô Thần Luận Giáo Hội nắm giữ Ma Thần họa quyển cũng có câu thơ này, người đã xác định được thân phận của sư tổ.”
“Ý ngươi là hắn đã sớm biết thân phận của lão phu?”
Lý Vân Tranh gật đầu: “Khi lão sư nói cho ta biết, ta còn không tin. Sau đó lão sư giải thích rõ ràng ta mới hiểu được, đặc biệt câu thơ kia đã tiêu tốn rất nhiều thời gian của lão sư, người kiểm tra các điển tịch thơ phú toàn cửu liên cũng không tra ra được lai lịch câu thơ này, cuối cùng mới kết luận là do sư tổ sáng tác.”
Nếu là hàng sáng tác lại xuất hiện trong Ma Thần họa quyển, vậy chỉ có thể kết luận cả hai là cùng một người.
Lục Châu gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, có lúc hắn cảm thấy mình là Ma Thần, có lúc lại không phải.
Trong thủy tinh cầu ký ức của Cơ Thiên Đạo có câu thơ kia, mà một trăm ngàn năm trước Ma Thần cũng từng lưu lại, chẳng lẽ Ma Thần cũng là người xuyên không? Dù là vậy, việc Ma Thần và Cơ Thiên Đạo tình cờ cùng sử dụng một câu thơ, cùng tu hành Thiên thư có xác suất quá thấp.
“Sư tổ?”
Tiếng gọi của Lý Vân Tranh khiến Lục Châu tỉnh lại từ trong dòng suy nghĩ.
Lục Châu bình tĩnh nói: “Vậy về Ma Thiên Các xem một lần đi.”
“Về Ma Thiên Các? Bây giờ sao?” Lý Vân Tranh kinh ngạc nói.
“Chuyện khác dù quan trọng thế nào cũng phải dời lại.” Lục Châu nói.
“Vâng.” Ba người đồng loạt khom người.
Lục Châu lấy ra một khối ngọc phù. Lý Vân Tranh nói: “Dùng ngọc phù truyền tống có phải là quá xa xỉ không sư tổ? Chúng ta có thể đi bằng phù văn thông đạo mà?”
Lục Châu lắc đầu nói: “Ngọc phù truyền tống này có ba khối, là chân nhân Tần Nhân Việt ở thanh liên giới tặng lão phu, để lại cũng không có tác dụng gì.”
Kỳ thực ngẫm lại thì đúng là không còn tác dụng gì. Đến cảnh giới Chí Tôn đâu còn cơ hội thi triển ngọc phù truyền tống nữa, bọn hắn chưởng khống quy tắc không gian và thời gian, trực tiếp mở ra thông đạo là xong.
Dù vậy dùng ngọc phù để trở về Ma Thiên Các vẫn là có hơi xa xỉ.
Ba người không nói gì, Lục Châu nắm tay lại, ngọc phù vỡ vụn rồi hóa thành quang đoàn bao phủ cả bốn người, thân ảnh lập tức biến mất.
Ma Thiên Các.
Trở lại chốn cũ, cảnh còn người mất. Trước kia Ma Thiên Các vô cùng náo nhiệt nay lại trở nên hiu quạnh lạnh lẽo.
Quang hoa lóe lên, bốn người Lục Châu xuất hiện ở hậu sơn.
“Hắn ở Ma Thiên Các bao lâu rồi?” Lục Châu vừa đi vừa hỏi.
“Khoảng một năm.” Lý Vân Tranh nói.
Tính toán thời gian, vừa vặn là nửa năm sau khi Lục Châu dẫn đám người Ma Thiên Các tới Thái Hư.
Bốn người đi tới Nam Các, không ngờ nơi này lại vô cùng sạch sẽ, chứng tỏ có người thường xuyên thu dọn.
Đúng lúc này, một vị nữ tử xinh đẹp đẩy cửa bước ra.
“Nữ nhân?!” Chư Hồng Cộng cả kinh hô lên khiến Giang Ái Kiếm giật mình nhảy dựng.
Tám trăm năm rồi ngươi không thấy nữ nhân à?
Có lẽ vì quá xa xưa nên Lục Châu không nhớ được người này là ai. Ngược lại Giang Ái Kiếm thì cười nói: “Muội muội, sao lại ở đây?”
“Tam ca, ngươi trở về rồi?” Nữ tử vui vẻ nói.
Giang Ái Kiếm nói: “Còn không mau bái kiến Cơ tiền bối?”
Nữ tử lập tức nhún người nói: “Bái kiến Cơ tiền bối!”
Chư Hồng Cộng kinh ngạc nói: “Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là Vĩnh Ninh công chúa. Ái chà, nhiều năm như vậy mà dung nhan ngươi vẫn nghiêng nước nghiêng thành như thế nha!”
Lục Châu cũng đã nhớ ra nàng, gật đầu nói: “Miễn lễ. Thì ra là ngươi.”
Vĩnh Ninh công chúa cảm kích nói: “Trước kia ta bị trọng thương, may nhờ có Các chủ cứu giúp, nếu không đã không sống được đến ngày hôm nay.”
Giang Ái Kiếm thở dài nói: “Nữ nhi lớn rồi như bát nước đổ đi nha… ta là ca ca cũng không ngăn được, nàng đã muốn lưu lại chăm sóc Tư Vô Nhai, ta chỉ có thể đồng ý.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận