Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1998: Hắn họ Cơ

Đạo đồng nói: “Không ai biết tên thật của hắn là gì. Lúc đầu một số thuộc hạ gọi hắn là Đế, về sau trong vài quyển điển tịch lại gọi hắn là Thiên Vương, nói tắt là Vương, sau nữa thì mọi người đều biết, ai ai cũng gọi hắn là Ma Thần.”
Huyền Dặc đế quân lúng túng nhìn đạo đồng…
Bịa, ngươi cứ tiếp tục bịa đi! Lão sư đang đứng ngay trước mặt ngươi đó, xem ngươi bịa thành dạng gì.
Đạo đồng than nhỏ một tiếng: “Kỳ thực ta cảm thấy thế nhân gọi hắn như thế là không công bằng. Cái gì là ma, cái gì là thần? Mặc kệ là danh hào gì thì cũng chỉ là cách gọi mà thôi. Nếu hắn thật sự là kẻ tội ác tày trời, vậy những tuỳ tùng đã trung thành đến chết ở Thái Huyền Sơn chẳng lẽ đều là đồ ngu?”
“Ta không cho là như thế. Có thể để nhiều người khăng khăng một mực đi theo như vậy, hắn tất có nhân cách hơn người.” Đạo đồng tiếp tục nói, “Sau khi Thái Hư thăng thiên, ta đã điều tra rất nhiều tư liệu, nghiên cứu cuộc đời người này. Ngoại trừ đạo tu hành vô cùng bí ẩn và khó giải thích ra, hắn không hề làm gì tà ác như trong lời đồn mà Thái Hư đã lan truyền.”
“À phải, thời viễn cổ ghi chép rằng có thể hắn họ Cơ, đây chỉ là một trong những cái họ hắn từng sử dụng. Ta suy đoán hắn là một trong những nhân loại sinh ra đời đầu tiên, khi ấy chưa có chữ viết thống nhất.”
Nói xong đạo đồng nhìn về phía mọi người. Biểu tình ai nấy đều có chút nghi hoặc và kinh ngạc.
Bọn họ từng nghe nói rất nhiều truyền kỳ về Ma Thần. Bây giờ cẩn thận ngẫm lại, thật đúng là chẳng có ai biết Ma Thần đến từ đâu, danh tính là gì, tựa như người hiện đại luôn tìm kiếm nơi khởi nguyên của văn minh nhân loại. Văn tự còn chưa có, làm sao có tên họ?
Tiểu Diên Nhi chớp mắt nói: “Cùng họ với sư phụ ta…”
Huyền Dặc đế quân nhìn Tiểu Diên Nhi, sư phụ ngươi chính là Ma Thần, hắn họ Cơ là việc đương nhiên.
Hiện tại lão sư họ Lục, hẳn là dùng tên giả.
Đạo đồng nhìn thoáng qua Lục Châu, tiếp tục nói: “Cho nên ta không tán thành các ngươi đến Thái Huyền Sơn, chỗ đó vô cùng nguy hiểm.”
Huyền Dặc đế quân quay đầu cười nói: “Lục các chủ, vị đạo đồng bên cạnh ngươi rất có kiến thức, hắn cũng đến từ kim liên sao?”
Câu hỏi này khiến đạo đồng sửng sốt, lúc này hắn mới nhận ra mình đã nói hơi nhiều. Sau này vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.
Đạo đồng gật đầu: “Đúng vậy.”
Tiểu Diên Nhi không chút lưu tình vạch trần: “Nói linh tinh, ta ở kim liên suốt có bao giờ nhìn thấy ngươi đâu?”
Đạo đồng lộ vẻ xấu hổ, nhưng dù sao hắn cũng là lão quái vật sống hơn một trăm ngàn năm, người trẻ tuổi như Tiểu Diên Nhi sao có thể làm khó được hắn.
Đạo đồng không chút hoang mang đáp: “Tuy kim liên không bằng bí ẩn chi địa và Thái Hư nhưng cũng là một phương thiên địa, chẳng lẽ ngươi quen biết tất cả tu hành giả kim liên giới?”
“Ừm…” Tiểu Diên Nhi nghiêng đầu suy nghĩ, “Được rồi, là ta trách oan ngươi.”
Lục Châu lên tiếng ngắt lời đám người đang giao lưu: “Lên đường thôi.”
Đạo đồng thấy hắn kiên quyết đành thở dài một tiếng theo sau.
Đám người bước vào phù văn thông đạo. Huyền Dặc đế quân nói: “Phù văn thông đạo có hơi cũ kỹ, không quá ổn định, mọi người cố chịu đựng một chút.”
Hố trời này là vết tích chiến đấu còn lưu lại, không có cây cỏ bao phủ, chỉ có bùn đất đắp lên chồng chất mới tạo thành bộ dáng như ngày hôm nay.
Ông ! Huyền Dặc đế quân điều khiển thông đạo, bốn góc xuất hiện đường vân kết nối với nhau thành một thể.
Đạo đồng đột nhiên hỏi: “Làm sao lão tiên sinh biết thông đạo này?”
“Lão phu giống như ngươi, rất tò mò về Ma Thần nên cũng xem như có chút hiểu hắn.” Lục Châu nói.
Đạo đồng nảy sinh hứng thú, đi tới bên cạnh Lục Châu nói: “Lão tiên sinh cũng thưởng thức người này?”
Quang hoa sáng lên, đám người tập thể biến mất.
Lục Châu không gật đầu cũng không lắc đầu. “Mặc kệ hắn là thần hay ma, lão phu cũng không để ý. Điều lão phu không hiểu được là vì sao Thái Hư lại dồn hắn vào tử địa?”
Vấn đề này khiến đạo đồng lộ vẻ xấu hổ. Hắn thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Việc này nói ra rất dài dòng…”
Huyền Dặc đế quân chớp chớp mắt nhìn hắn: “Vậy thì đừng nói. Đến nơi rồi.”
Những lời này không nói thì tốt hơn. Nếu cứ ở trước mặt lão sư mà nhắc tới mấy chuyện cũ không vui thì có khác gì là tự rước bực vào người?
Quang hoa tiêu tán. Đám người xuất hiện trong một khu vực tràn ngập sương mù.
Rừng cây rậm rạp che khuất tầm nhìn, không trung cũng mờ mịt không nhìn thấy mặt trời.
Tiểu Diên Nhi nghi hoặc hỏi: “Ở Thái Hư luôn có thể nhìn thấy thái dương, vì sao chỗ này lại giống bí ẩn chi địa thế?”
Bốn phía là rừng cây rậm rạp, cổ thụ che trời, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót làm người cảm thấy kìm nén. Nơi này khá giống Nguyệt Quang lâm địa, cũng giống với rừng cây bên ngoài Đại Uyên Hiến.
Huyền Dặc đế quân chỉ tay về hướng nam: “Hẳn là ở bên kia.”
“Đi.”
Đám người đi ra khỏi thông đạo. Chim thú trong rừng cây phát hiện động tĩnh, cấp tốc chạy trốn.
Đạo đồng đi tới phía trước Hải Loa: “Đi sau lưng ta.”
“Không cần.” Hải Loa đáp.
“Cần.”
“Thật sự không cần.” Hải Loa có chút ngượng ngùng, “Ta đã là đạo thánh, không cần ngươi bảo vệ.”
“Cần lắm, nơi này là cấm địa Thái Hư, rất nguy hiểm.” Đạo đồng khăng khăng nói.
Hải Loa dừng bước, nghi ngờ hỏi: “Đạo thánh cũng không được?”
Đạo đồng đột nhiên ý thức được câu nói vừa rồi của mình chứng tỏ tu vi mình áp đảo nàng, bèn vội vàng giải thích: “Nếu gặp phải nguy hiểm, ta còn có thể làm bao cát chắn ở phía trước.”
Lục Châu quay đầu nhìn hắn, khẽ lắc đầu. Thảm thương thay lòng cha mẹ.
Huyền Dặc đế quân không hiểu nhưng cũng lười hỏi tới.
Đám người bay qua một mảnh lâm địa, Huyền Dặc đế quân nói: “Mọi người chú ý, phía trước chính là địa phận Thái Huyền Sơn.”
Hắn chỉ tay về phía ngọn núi ở giữa một dãy sơn mạch: “Ngọn núi kia chính là Thái Huyền Sơn, được tám toà sơn phong vây quanh. Lại đi về phía trước, ngoại trừ cổ trận thì còn có hung thú nguy hiểm rình rập.”
Tiểu Diên Nhi hỏi: “Đám hung thú kia không sợ cổ trận?”
“Nên chết đều đã chết hết, còn lại chính là đám hung thú dùng để thăm dò tu vi người xông vào.” Huyền Dặc đế quân đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận