Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1415

Chỉ có một chữ thảm!
Trường bào trên người hắn gần như đã thành miếng giẻ rách, không còn một chỗ nào lành lặn. Ngay cả giày cũng bị cắt nát, tung bay theo gió.
“Đại… đại sư huynh, xin lỗi, đệ… đệ thực sự, không nhịn nổi a…” Chư Hồng Cộng ôm bụng, cố hết sức nín cười.
“Hừ!” Vu Chính Hải quay đầu trừng mắt một cái, tiếng cười lập tức im bặt.
Lục Châu vẫn bình yên vô sự.
Vu Chính Hải hiện tại có tu vi ba Mệnh Cách, không mạnh bằng Ngu Thượng Nhung nên Lục Châu ra tay cũng hung ác hơn một chút, gần như đánh hắn thương tích đầy mình.
“Đại Huyền Thiên Chương tuy rằng dương cương mãnh liệt nhưng không phải không có tinh tế trong đó.” Lục Châu nói.
“Đa tạ sư phụ chỉ điểm.” Vu Chính Hải len lén liếc nhìn Ngu Thượng Nhung…
Hả? Rõ ràng khoé miệng lão nhị vừa nhếch lên kìa!
“Tạo nghệ của ngươi về Đại Huyền Thiên Chương rất sâu, không thua kém lão nhị bao nhiêu. Sau này không cần tự trói buộc mình vào mỗi Đại Huyền Thiên Chương.” Lục Châu cảnh tỉnh hắn.
Tuy rằng thất bại triệt để, nhưng lời này của sư phụ rõ ràng là tán thưởng và cổ vũ lớn lao. Vu Chính Hải mừng rỡ, cung kính khom người nói: “Vâng!”
Lục Châu chú ý thấy Vạn Thế Sư Biểu và Lương Sư Ích Hữu trên bảng Hệ thống lại loé lên.
Điều này cũng có nghĩa là, dù Vu Chính Hải đã xuất sư nhưng thân là sư phụ, hắn vẫn có thể tiếp tục dạy bảo và giúp đệ tử minh ngộ. Chỉ khác ở chỗ sẽ không được ban thưởng điểm công đức mà thôi.
Khi chúng đồ đệ vừa thở phào một hơi, Lục Châu đột nhiên mở miệng nói:
“Nếu tất cả các ngươi đều có mặt, vi sư sẽ không tàng tư. Mấy người các ngươi cùng lên đi.”
Chư Hồng Cộng, Minh Thế Nhân, Hải Loa, Tiểu Diên Nhi trợn ngược mắt lên.
Nà ní? Sư phụ, chúng đồ nhi chỉ đến xem trò vui thôi mà!
“Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Lục Châu phất tay, cây gậy gỗ lơ lửng giữa không trung, cương ấn xuất hiện thành đàn lên đến cả trăm vạn đạo, bao trùm toàn bộ Diễn Võ trường.
Bốn vị trưởng lão và mấy vị hộ pháp, tả hữu sứ đều sững sờ tại chỗ.
Không bao lâu sâu, giữa sân vang lên tiếng kêu thảm thiết và tiếng cầu xin tha thứ không ngừng…
Trọn vẹn kéo dài suốt nửa canh giờ.
Thấy tình hình sắp kết thúc, Phan Ly Thiên cười tủm tỉm nói: “Thuận lợi hơn trong tưởng tượng của ta nhiều. Hôm nay tâm tình Các chủ không tệ, hai vị tả hữu sứ nên nắm chắc cơ hội này để thỉnh giáo tâm đắc tu hành.”
“Nhan lão ca, ta đột nhiên có chút việc phải làm, xin cáo từ.” Lục Ly nhanh chân rời đi.
Nhan Chân Lạc chắp tay nói với bốn vị trưởng lão: “Ta cũng có việc gấp, xin tạm biệt.”
Phan Ly Thiên câm nín.
Ba vị trưởng lão khác vừa quay đầu lại, nào còn thấy bóng dáng Lục Ly và Nhan Chân Lạc đâu nữa.
Nửa canh giờ sau, các đệ tử Ma Thiên Các ai nấy đều mặt mũi bầm dập rời khỏi Diễn Võ trường, thất thểu trở về phòng.
Chạng vạng tối, trong Dưỡng Sinh điện.
Dạy dỗ đám đồ đệ xong, Lục Châu lại nhớ tới Đoan Mộc Sinh. Đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì của hắn, thật là đáng lo.
Lục Châu ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại mặc niệm thần thông Thiên thư.
Trước mắt Lục Châu lúc này là một hòn đảo cực đại nằm ở giữa hồ.
Lục Ngô đang nằm ở một bên, hai mắt nhìn chằm chằm Đoan Mộc Sinh. Nó há mồm thổi ra một đoàn khói trắng bao trùm lấy Đoan Mộc Sinh.
Hình ảnh gián đoạn.
“Hả?”
“Chuyện gì xảy ra?”
Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra xem. Tại cột tên của Đoan Mộc Sinh xuất hiện một thông báo: độ trung thành về 0!
Không phải chỉ số bị âm thành thù hận, mà là 0. Rốt cuộc Đoan Mộc Sinh đã phát sinh chuyện gì?
Ngay khi Lục Châu còn đang nghi hoặc, hình ảnh lại xuất hiện.
Độ trung thành tăng 5%.
Độ trung thành giảm 5%.
Liên tục như vậy, cuối cùng trước mắt hoá thành một vùng tăm tối.
Chờ mãi không thấy có tiến triển gì, Lục Châu đành thu hồi thần thông.
Nhưng ít ra Lục Châu cũng biết được một điều, Đoan Mộc Sinh còn sống. Làn khói trắng kia hẳn là một loại năng lực nào đó của Lục Ngô giúp Đoan Mộc Sinh sống sót, nhưng ý thức của hắn quá hỗn loạn nên độ trung thành mới giảm xuống mức thấp nhất.
“Nơi đó là đâu?”
Đoan Mộc Sinh hẳn đang ở trên một hòn đảo thanh tịnh, không phải Vô Tận Hải. Bầu trời tuy u ám nhưng có vẻ đỡ hơn lúc tiến vào bí ẩn chi địa.
Theo lời của Vệ Giang Nam, phải phi hành không ngừng nghỉ suốt năm năm mới có thể đến được vực sâu đông bộ.
“Nơi đó hình như không phải vực sâu.”
“Anh Chiêu.”
Sao lại quên mất nó cơ chứ. Anh Chiêu vốn đến từ bí ẩn chi địa, hẳn là tương đối quen thuộc với Lục Ngô.
Lục Châu gọi người kêu Hải Loa và Anh Chiêu đến.
Hải Loa có vẻ hơi sượng sùng, có lẽ do trước đó bị dạy dỗ khắc nghiệt, nàng cũng ăn đánh không ít. Về điểm này Lục Châu không hề nương tay, đều là đồ đệ sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia.
Vừa tiến vào Dưỡng Sinh điện, Hải Loa liền quỳ xuống nói: “Sư phụ.”
Anh Chiêu học theo nàng, cũng quỳ rất ngay ngắn.
“Đứng lên rồi nói.”
“Tạ sư phụ.” Hải Loa và Anh Chiêu đứng lên.
Lục Châu nhìn về phía Anh Chiêu, hỏi: “Ngươi đến từ bí ẩn chi địa, có biết Lục Ngô đang ở đâu không?”
Anh Chiêu há mồm ùng ục ùng ục một trận, Hải Loa lập tức phiên dịch:
“Sư phụ, nó nói Lục Ngô rất phản nghịch, thường xuyên mang theo hung thú xâm nhập thành trì nhân loại. Nó hẳn đang ở trong bí ẩn chi địa, tại nơi tận cùng phía đông.”
“Nơi tận cùng phía đông?” Lục Châu nghi hoặc.
Trí thông minh của Anh Chiêu cũng chỉ như một đứa trẻ, rất khó có thể miêu tả tinh tường.
“Thôi… Ngươi đi theo lão phu một chuyến.”
Dù sao Anh Chiêu cũng đến từ bí ẩn chi địa, không khó tìm được chỗ kia. Phù văn thông đạo của Bạch Tháp cách Lục Ngô quá xa, không thể sử dụng. Có thể thông qua Anh Chiêu tìm đường đến thẳng nơi đó, nhanh chóng tìm tới Đoan Mộc Sinh. Nếu hạt giống Thái Hư bị Lục Ngô cướp đi, Đoan Mộc Sinh cầm chắc cái chết.
Nào ngờ Anh Chiêu đột nhiên lắc đầu, còn lùi về sau, hai cánh quặp lại ôm lấy thân thể.
Lục Châu nhíu mày: “Ngươi sợ?”
Anh Chiêu gật đầu như gà mổ thóc.
Lục Châu đứng lên nói: “Sợ cũng phải đi.”
Phịch! Anh Chiêu lập tức quỳ mọp xuống, đầu áp sát hai móng chân trước, miệng kêu lên ùng ục ùng ục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận