Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 924

Kim quang rạng rỡ như ánh mặt trời chiếu vào người Tiểu Diên Nhi, một toà pháp thân thất diệp xuất hiện trước mặt Lục Châu.
“Không có gì khác biệt?” Lục Châu nghi hoặc, thu hồi Thái Hư Kính.
Nếu là vậy thật thì lão phu lỗ to rồi. Thái Hư Kính trước và sau khi thăng cấp chẳng khác gì nhau, hố quá mà!
“Sư phụ… đồ nhi đã rất cố gắng tu luyện, không có ham chơi!” Tiểu Diên Nhi phụng phịu nói.
“Chăm chỉ tu luyện đi, đừng phi hành lung tung. Nơi này dù sao cũng là Thiên Liễu Quan, không phải Ma Thiên Các.” Lục Châu khiển trách.
“Đồ nhi đã biết.” Tiểu Diên Nhi gật đầu.
Lục Châu phất tay với Hạ Trường Thu đứng bên cạnh với gương mặt đờ đẫn, khẽ nói: “Dẫn đường.”
“A nha… Lục tiền bối, xin mời đi theo ta…”
Trong lòng Hạ Trường Thu không ngừng cảm khái, tiểu đồ đệ này có tu vi cao thâm còn bị yêu cầu nghiêm ngặt như thế, những đồ đệ còn chưa lộ diện kia chẳng phải sẽ càng nghịch thiên hơn?
Hạ Trường Thu đột nhiên cảm thấy quyết định ôm đùi đại lão của mình thật là chuẩn xác.
Không bao lâu sau, hai người đã tới Trung Chính điện. Tư Không Bắc Thần, Diêu Thanh Tuyền và Triệu Giang Hà thấy Lục Châu đến lập tức chắp tay hành lễ:
“Lục huynh.”
“Tham kiến Lục tiền bối.”
Khụ khụ.
Khụ khụ khụ.
Sắc mặt Tư Không Bắc Thần trở nên khó coi, không đợi Lục Châu nói gì đã lui về sau ho khan.
“Thật xin lỗi, ta tuyệt không có ý mạo phạm Lục huynh.” Tư Không Bắc Thần nói.
Lục Châu nhìn về phía Tư Không Bắc Thần, thản nhiên hỏi: “Không sao. Ngươi bị thương à?”
Tư Không Bắc Thần thở dài một tiếng: “Không cẩn thận nên trúng kế của Diệp Chân.”
“Diệp Chân đánh ngươi bị thương?” Lục Châu đi tới ngồi xuống đối diện hắn.
Tư Không Bắc Thần lập tức kể lại toàn bộ câu chuyện Trần Thiên Đô và Diệp Chân đến Cửu Trọng Điện. Khi nhắc tới lúc dùng fkiếm đạo tranh đấu, Lục Châu vuốt râu gật đầu:
“Vạn vật là kiếm, khống chế nhập vi, tao nghệ về kiếm đạo của ngươi không tệ.”
Hạ Trường Thu và Điền Bất Kỵ đều gật đầu đồng tình.
Đám trưởng lão Thiên Liễu Quan đứng bên ngoài thì ngây ngẩn cả người.
Bọn hắn chưa từng được tận mắt nhìn thấy Tư Không Bắc Thần, nay nghe nói người ta viếng thăm bèn kéo nhau chạy tới, muốn xem thử phong phạm của tuyệt thế cao thủ là như thế nào. Nhưng thân phận địa vị của bọn hắn không thể tiến vào đại điện, chỉ có thể đứng chờ ở bên ngoài.
Khắp thiên hạ này, người có thể dùng thái độ đó để đánh giá kiếm đạo của Tư Không Bắc Thần chắc chỉ có mình Lục tiền bối.
“Diệp Chân chỉ có tu vi cửu diệp, cho dù ngươi và Trần Thiên Đô luận bàn kiếm đạo, hắn cũng không thể tổn thương ngươi được. Vì sao ngươi lại trúng kế của hắn?” Lục Châu vuốt râu hỏi.
Trên mặt Tư Không Bắc Thần hiện vẻ phức tạp:
“Ban đầu ta cũng nghĩ như vậy. Diệp Chân chẳng qua là cửu diệp, ta không thèm để hắn vào mắt, toàn bộ lực chú ý chỉ dồn vào Trần Thiên Đô. Cho dù Diệp Chân nắm giữ Nghiệp Hoả thì Cửu Trọng Điện của ta cũng có năm vị thủ toả, đủ sức chấn nhiếp hắn. Nhưng ta không ngờ…”
Nhớ lại màn luận bàn ngày hôm đó, trong mắt Tư Không Bắc Thần hiện lên vẻ không thể tin nổi:
“Hắn chắc chắn không phải là một cửu diệp bình thường… Ta bức lui Trần Thiên Đô, Diệp Chân không nhịn được ra tay đánh lén ta, điều khiến ta không ngờ tới là hắn lại có thể nhẹ nhõm hoá giải kiếm chiêu của ta, sau đó dùng Nghiệp Hoả công kích.”
“Cho dù hắn nắm giữ Nghiệp Hoả cũng không thể tổn thương một vị thập diệp như ngươi được.” Lục Châu khó hiểu nói.
“Khi hắn xuất thủ, ta có một loại ảo giác như có nhiều cửu diệp đang tung chưởng tấn công mình. Ta nhất thời sơ ý nên bị trúng Nghiệp Hoả của hắn.” Tư Không Bắc Thần ủ rũ đáp.
“Nhiều cửu diệp?” Lục Châu vừa vuốt râu vừa suy nghĩ.
Tư Không Bắc Thần chắp tay nói: “Nay thiên hạ đều cho rằng Cửu Trọng Điện ta giết chết Trần Bắc Chinh, triều đình chắc chắn sẽ tính sổ mối hận này… Cửu Trọng Điện và Thiên Liễu Quan đứng trên cùng một chiếc thuyền, mong Lục huynh ra tay tương trợ.”
Trần Bắc Chinh dù sao cũng là tướng tài đắc lực của triều đình, cái chết của hắn nhất định sẽ bị điều tra rõ ràng.
Hiện nay trên phố đều đang đồn rằng Phi Tinh Trai vây quét Thiên Liễu Quan thất bại là vì Cửu Trọng Điện và Thiên Liễu Quan đã cấu kết với người kim liên giới. Tư Không Bắc Thần nói câu này không sai, bọn họ đứng trên cùng một chiếc thuyền.
Lục Châu và hai đồ đệ chẳng qua chỉ là ba vị cửu diệp, chưa đủ để làm địch nhân với cả Đại Đường. Thiên Vũ Viện, Phi Tinh Trai và mười hai tông Vân Sơn đều là những thế lực không thể khinh thường.
Hạ Trường Thu, Điền Bất Kỵ và các vị trưởng lão đứng bên ngoài đều nhìn về phía Lục Châu, chờ nghe lời đáp của hắn.
Trầm ngâm một lúc, Lục Châu bỗng hỏi Tư Không Bắc Thần: “Theo ngươi thì Đại Đường có bao nhiêu vị thập diệp?”
Câu này hỏi Tư Không Bắc Thần là hợp lý nhất. Hắn là đại nhân vật đã sống qua hai ngàn năm, tận mắt nhìn thấy thời đại thay đổi, cường giả quật khởi và vẫn lạc. Có lẽ hắn không để cửu diệp vào mắt, nhưng thập diệp… hẳn là thuộc nằm lòng.
Tư Không Bắc Thần cúi đầu suy tư một lúc rồi đáp:
“Viện trưởng Dư Trần Thù của Thiên Vũ Viện, Trai chủ Trần Thiên Đô của Phi Tinh Trai, Tông chủ Nhiếp Thanh Vân của mười hai tông Vân Sơn, Trụ trì Giám Chân của Thiên Nhận Tự… Về phần triều đình thì nghe nói có ba vị, Trần Bắc Chinh đã chết, hẳn là còn hai vị.”
“Tổng cộng năm người…” Lục Châu vuốt râu suy nghĩ. Vậy là phải có năm tấm thẻ mới ổn thoả.
“Mấy năm nay ta vẫn luôn bế quan, hai ngàn năm qua tu hành giới xảy ra rất nhiều sóng to gió lớn, có lẽ đã có cường giả thập diệp mới đản sinh được dùng làm đòn sát thủ mà ta không biết.” Tư Không Bắc Thần nói.
Thủ toạ Diêu Thanh Tuyền chắp tay nói bổ sung:
“Năm vị mà Điện chủ nhắc tới, chỉ có Viện trưởng Dư Trần Thù là nắm giữ Nghiệp Hoả. Ngoài ra Thiên Vũ Viện mấy năm nay đã thu nạp không ít nhân tài, bồi dưỡng rất nhiều cửu diệp, có khả năng bọn hắn đã có thêm cao thủ thập diệp. Hơn ba trăm năm trước, Thiên Vũ Viện xuất hiện một người điên tên là Lạc Tuyên, trong thời gian cực ngắn nàng ta đã đạt tới tu vi thập diệp. Chỉ là lúc sử dụng được lúc không, về sau Thiên Vũ Viện giấu nàng ta đi, đến nay thì không rõ tung tích.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận