Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1968: Nam Hoa Sơn

Nói xong, giọng Lục Châu trở nên trầm thấp vô cùng: “Chuyện rõ ràng như vậy, lão phu mắng ngươi ngu xuẩn có sai không?”
Thượng Chương Đại Đế đã sống qua biết bao năm tháng, nếm trải khó khăn trong nhân gian, quan sát tu hành ấm lạnh, lời này khiến các ngón tay của hắn bắt đầu run rẩy.
Hắn hiểu ý Lục Châu muốn nói gì.
Ô Hành trở nên kích động, nói: “Nói nhảm, ngươi cố ý nói xấu Đại Vu Thần! Tai tinh hàng thế đâu chỉ do một mình tổ tiên ta phán đoán, lúc trước trong Thái Hư có biết bao đại năng giả cũng nghĩ như vậy. Hơn nữa thập tinh hoán nhật xuất hiện, Thiên Khải Chi Trụ quả thật đã nứt ra. Nếu không có thập điện trợ lực thì Thái Hư đã sụp đổ từ lâu rồi.”
Lục Châu không thèm để ý tới hắn mà nói:
“Thời thượng cổ, Ô tổ thành công tấn thăng Chí Tôn, trở thành vị vu sư Chí Tôn duy nhất của Thái Hư, có được địa vị không gì sánh được. Đáng tiếc Ô tổ vẫn chưa thoả mãn, vì muốn trở thành đại Chí Tôn, thậm chí là thiên Chí Tôn, hắn nghĩ mọi cách thử nghiệm các loại cấm kỵ chi thuật. 110.000 năm trước, phía đông Đại Liệt Cốc trong Thái Hư xuất hiện vết nứt, cây cỏ trong phương viên ba mươi ngàn dặm đều héo rũ, vô số hung thú chết khô, thi thể chồng chất như núi, máu chảy thành sống. Thái Hư gọi đó là sự kiện đại tử vong.”
Cả đại điện yên tĩnh lại.
Lục Châu tựa như một vị lão nhân kể chuyện xưa cho đám tuổi trẻ hậu bối nghe. Tại nơi này, chỉ có ba người biết được chuyện trên là có thật, biểu tình tràn ngập rung động.
“Ngài nói việc này thì có liên quan gì đến tổ tiên ta?” Ô Hành không phục nói.
Thượng Chương cũng mở miệng: “Nói thẳng ra đi, bản đế không thích nói quanh co lòng vòng.”
Lục Châu vẫn nói theo ý mình:
“Có tu hành giả dò xét nơi đó, tìm thấy ấn ký vu thuật. Loại ấn ký này chỉ có cấp Chí Tôn mới có thể thi triển… Việc còn lại cần lão phu nói nữa không?”
Ô Hành kích động hô to: “Ngươi nói hươu nói vượn! Chuyện 110.000 năm trước ngươi muốn nói thế nào mà chả được. Đồ ngậm máu phun người, Chiên Mông điện sẽ không tha cho ngươi! Cầu Đại Đế thay vãn bối làm chủ, thay tổ tiên làm chủ!”
Thượng Chương Đại Đế cũng cảm thấy chuyện này nằm ngoài sức tưởng tượng của mình. “Ngươi muốn nói là, kẻ thật sự giết hại các sinh linh kia chính là… Ô tổ?!”
“Còn chưa đến mức quá ngốc.”
“Có chứng cứ không?”
“Lão phu chính là chứng cứ.”
Lời này đúng là chọc giận mọi người. Thượng Chương Đại Đế buồn bực nói: “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?!”
Huyền Dặc đế quân không nhịn được cũng phải lên tiếng: “Nghe vậy mà còn không hiểu sao? Ô tổ vì muốn dùng nữ nhi của ngươi làm tế phẩm nên mới cố ý gieo rắc lời đồn tai tinh hàng thế, khiến tất cả mọi người tin sái cổ! Quả thật là xấu xí vô cùng!”
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.
Toàn bộ Thượng Chương đại điện lâm vào yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Châu và Huyền Dặc đế quân.
Không ai tiếp nhận nổi sự thật này, Khổng Quân Hoa lảo đảo lui về sau, đầu óc hoang mang hỗn loạn.
Khổng Quân Hoa là mẫu thân, đương nhiên thương yêu con mình nhất trên đời. Người khác nói đứa nhỏ là tai tinh, nàng là người không tin nhất. Nhưng cuối cùng người vô lực nhất, người chịu cúi đầu trước hiện thực cũng là nàng.
Nỗi đau này nàng đã chôn xuống tận đáy lòng, nay đột nhiên có người xuất hiện nói chuyện kia chỉ là giả… Khổng Quân Hoa sao có thể không hoảng loạn?
Mí mắt Thượng Chương Đại Đế khẽ run, trong mắt bắn ra quang hoa thâm thuý: “Bản đế muốn chứng cứ!”
Huyền Dặc đế quân nói: “Lục các chủ chính là chứng cứ!”
“Huyền Dặc đế quân, ngài tin tưởng hắn?” Ô Hành kinh ngạc nói.
“Hắn là người bản đế quân tin tưởng nhất trên đời!” Huyền Dặc đế quân cao giọng đáp.
Ô Hành lắc đầu cười ha hả: “Việc hôm nay ta ghi nhớ… Một đám ngậm máu phun người, ta sẽ báo cáo lại cho tổ tiên biết việc này. Ta không tin Thái Hư không chủ trì công đạo cho Chiên Mông điện!”
Nói xong hắn vung tay lên định rời đi.
Nếu Thượng Chương Đại Đế khăng khăng muốn thả Ô Hành đi, với tu vi hiện tại của Lục Châu thật khó có thể lưu hắn lại.
“Chờ một chút.” Hải Loa đột nhiên tiến lên một bước.
Đám người nhìn về phía Hải Loa, Ô Hành còn tưởng rằng nàng muốn theo mình trở về Chiên Mông điện, lộ ra nét mừng.
Hải Loa bình tĩnh nói: “Ta có thể chứng minh lời gia sư nói là sự thật.”
“Hả?” Thượng Chương Đại Đế nghi hoặc nhìn Hải Loa, “Ngươi chứng minh bằng cách nào?”
Chỉ là một tiểu nha đầu, làm sao biết được chuyện của 110.000 năm trước.
Hải Loa nâng tay trái lên, kéo ống tay áo, để lộ cánh tay trắng nõn như ngọc. Nàng dùng hai ngón tay điểm chỉ vào cổ tay mình…
Trên cổ tay Hải Loa xuất hiện một ấn ký hình vỏ sò. Ấn ký toả quang mang bốn phía.
Đám người sửng sốt.
Hải Loa bình tĩnh nói: “Mẫu thân của ta tên là Lạc Tuyên, nàng là một tu hành giả hồng liên giới rất thích nghiên cứu thiên địa ràng buộc. Tính tình nàng phóng khoáng không bị trói buộc, truy cầu tự do tự tại, nàng không tranh quyền thế, thích du lãm tứ phương. Nàng chán ghét chiến tranh, máu huyết và thi thể.”
“Nàng là người phát hiện trong bí ẩn chi địa có một đám người… Nàng dũng cảm cứu ta, đặt tên ta là Lạc Thời Âm.”
Đám người nghi hoặc, không hiểu Hải Loa nói lời này là có ý gì.
Lục Châu đã ý thức được điều gì, khẽ cau mày. Nhưng hắn không ngăn cản Hải Loa nói tiếp.
Hải Loa nói về việc mình sống ở kim liên, nói về việc mẫu thân Lạc Tuyên mất tích, mình thành cô nhi và mất đi ký ức.
“Khi ta gặp lại nương, nàng đã đem tu vi cả đời truyền cho ta. Từ đó về sau, ta thường xuyên nằm mơ thấy một số hình ảnh kỳ quái, trong mơ có núi non, có sông ngòi…”
Thượng Chương Đại Đế nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
Hải Loa không để ý đến hắn mà tiếp tục kể: “Trong mộng có dãy núi xanh biếc như mùa xuân, nơi đó bốn mùa đều tươi đẹp, mỹ lệ vô cùng, người ta gọi đó là… Nam Hoa Sơn.”
Ấn ký trên cổ tay bị kích hoạt, chậm rãi trôi lơ lửng ra giữa không trung rồi hoá thành hai tự phù lập loè hồng quang “Thượng Chương”!
Soạt.
Khổng Quân Hoa lảo đảo lui về sau mấy bước, toàn thân đổ sụp xuống. Thị nữ vội vàng đỡ lấy nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận