Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1378

Tư Vô Nhai đi tới đi lui dưới đất, có phần lo lắng. Hắn không biết có nên đến đó một chuyến hay không.
Đế Giang hạ xuống đất, vẻ mặt ủ rũ như quả cà thối.
“Ngu xuẩn, bây giờ không phải lúc để ngươi tranh giành tình nhân.”
Lục Châu và Anh Chiêu phi hành trên không trung.
Anh Chiêu phi hành rất cao, không thua gì Đế Giang, chỉ có tốc độ là chậm hơn một chút.
Lục Châu quan sát dãy sơn mạch bên dưới, nhìn thấy vô số phi cầm tẩu thú đang không ngừng phi nước đại đến Kiếm Bắc đạo.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Lục Châu nghi hoặc lẩm bẩm.
Anh Chiêu phát ra mấy tiếng kêu ùng ục, nhưng hắn chẳng hiểu được chút nào.
Trí tuệ của Anh Chiêu rõ ràng cao hơn Lục Châu tưởng nhiều. Nó đột nhiên bay thấp xuống dưới.
Lục Châu nhìn thấy một màn vô cùng kỳ quặc.
Trong miệng đám phi cầm tẩu thú kia đều đang ngậm thi thể của con người, phi tốc về phía Kiếm Bắc đạo.
Anh Chiêu lại kêu lên một tiếng, bay vút lên cao, hai cánh toả ra quang mang, tốc độ bộc phát.
“Ngươi có thể điều động nguyên khí?” Lục Châu âm thầm kinh ngạc.
Người có trí tuệ, cho nên biết cách tu hành.
Hung thú có trí tuệ thấp không biết tu hành, chỉ luôn xem con người là thức ăn ngon để nhấm nuốt, từ đó thu hoạch được nguyên khí và tinh hoa, kết tinh thành trái tim sinh mệnh trong bụng.
Anh Chiêu biết điều động nguyên khí, có nghĩa là hung thú cao cấp đều biết tu hành.
Phi hành một đoạn thời gian, Lục Châu nhìn thấy một toà phi liễn màu đỏ rực.
“Qua đó đi.”
Anh Chiêu lắc đầu.
Lục Châu nói: “Yên tâm, bản toạ nhận biết chủ nhân của hồng liễn.”
Lúc này Anh Chiêu mới bay về phía phi liễn.
Lam y nữ hầu từ trong hồng liễn bay ra, nhìn thấy Lục Châu lập tức kinh ngạc nói: “Lục các chủ?”
Lục Châu và Anh Chiêu đáp xuống boong tàu, đám nữ hầu khom người hành lễ rồi lui ra.
Trong liễn truyền ra giọng nói đạm mạc như nước của Lam Hi Hoà:
“Không ngờ lại gặp mặt ở chỗ này.”
“Ngươi đi Kiếm Bắc đạo?” Lục Châu hỏi.
“Động tĩnh quá mức dị thường, ta muốn đến xem.”
“Ngươi thấy thế nào?”
Lam Hi Hoà nói: “Hung thú không ăn những thi thể này, nhất định là lệnh của thú hoàng. Còn tác dụng của thi thể thì ta không rõ.”
“Nếu bọn nó muốn chết thì lão phu sẽ thành toàn.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
Lam Hi Hoà cười khẽ: “Ta thưởng thức nhất sự tự tin của Lục các chủ.”
Lúc này, Anh Chiêu bỗng kêu lên mấy tiếng. Lục Châu nghi hoặc nhìn nó.
Lam Hi Hoà nói: “Không ngờ Lục các chủ có thể thuần phục được Anh Chiêu.”
“Khi đó hình như ngươi cũng muốn lấy được Mệnh Cách Chi Tâm của Anh Chiêu.”
“Ta vốn muốn bắt nó để tặng cho Tháp chủ Bạch Tháp đời tiếp theo. Đáng tiếc là không được toại nguyện.”
Ùng ục ùng ục.
Anh Chiêu lại kêu lên. Lục Châu cảm giác được Anh Chiêu có vấn đề, bèn tung người nhảy lên lưng nó.
Anh Chiêu không chút do dự lao ra khỏi hồng liễn.
Lục Châu nói: “Chờ một chút.”
Anh Chiêu dừng lại.
Lục Châu còn chưa kịp mở miệng thì Lam Hi Hoà đã nói: “Lục các chủ cứ đi đi, Anh Chiêu là kẻ đứng đầu đàn thú, có năng lực cảm ứng đặc thù. Kiếm Bắc đạo chỉ cần có ta là đủ để chống đỡ thiên quân vạn mã.”
“Được.”
Lục Châu và Anh Chiêu bay đi, Anh Chiêu đột nhiên thay đổi phương hướng lao về phía Giang Bắc đạo.
Hai cánh nó nở rộ quang mang, bay vút vào trong mây mù rồi biến mất.
“Tại sao lại đến Giang Bắc đạo?” Lục Châu cảm nhận được Anh Chiêu có điều dị thường.
Anh Chiêu kêu lên ùng ục.
Lục Châu suy đoán: “Ngươi cảm ứng được vị trí của thú hoàng?”
Quả nhiên Anh Chiêu gật đầu một cái.
Lục Châu định vuốt râu, nhưng thân thể đã biến thành thanh niên, bèn chắp tay sau lưng nói: “Ngươi lập công lớn, bản toạ nhất định trọng thưởng.”
Anh Chiêu khẽ lắc đầu, làm động tác co rụt lại.
“Ngươi sợ thú hoàng?” Lục Châu nói, “Có bản toạ ở đây, không ai làm gì được ngươi.”
Anh Chiêu ngẩng đầu kêu lên một tiếng dài, tựa như đang biểu đạt lòng trung thành.
“Rất tốt.”
Thừa dịp có dư thời gian, Lục Châu sử dụng thần thông để quan sát Đoan Mộc Sinh.
Trên ngọn núi thi thể, Ninh Vạn Khoảnh và hắc bào tu hành giả đứng đối mặt nhau, hai người đều thở hồng hộc.
Bạch bào của Ninh Vạn Khoảnh đã nhuốm đầy máu tươi, một tay che vai trái, cười nói:
“Ta nói rồi, ngươi không giết được hắn.”
Tình trạng của hắc bào tu hành giả cũng không lạc quan, mái tóc rối tung, sắc mặt trắng bệch.
“Tại sao phải đối nghịch với bệ hạ?”
“Vì sao không thể?”
“Hừ… được, ngươi không phải nói muốn bảo vệ hắn chu toàn? Vậy ngươi nhìn hắn xem, với bộ dạng đó hắn còn sống được sao?” Hắc bào tu hành giả chỉ tay về phía Đoan Mộc Sinh.
Đoan Mộc Sinh đứng ở phía bên kia ngọn núi thi thể, đại quân Ly Lực vẫn tiến lên không ngừng. Biên độ huy động Bá Vương Thương đã yếu đi rất nhiều.
Liên tục chiến đấu mấy ngày khiến toàn thân hắn đều là vết thương. Bây giờ thứ duy nhất giúp hắn đứng đó chỉ có ý chí kiên cường.
Ninh Vạn Khoảnh không nhìn thấy, nhưng hắn có thể nghe được tiếng hô hấp của Đoan Mộc Sinh và âm thanh nguyên khí ba động, lúc này Đoan Mộc Sinh đã yếu ớt đến cực điểm.
Ninh Vạn Khoảnh nói khẽ: “Bây giờ đi vẫn còn kịp.”
Đoan Mộc Sinh không đoái hoài tới, vẫn tiếp tục huy động Bá Vương Thương.
Hắc bào tu hành giả mỉm cười nói: “Cho dù có đi hắn cũng không sống nổi. Ngươi có biết hắn đối mặt với dã thú gì không?”
Ninh Vạn Khoảnh có thể nghe ra được đám hung thú này thể tích không lớn, lực lượng không nhiều, nhưng số lượng lại hằng hà vô số.
Hắc bào tu hành giả tiếp tục nói: “Là Ly Lực.”
“Ly Lực?”
“Loài thú này đến từ bí ẩn chi địa, tuy không mạnh nhưng năng lực sinh sôi rất kinh người, số lượng cực đông. Nó có một năng lực đáng sợ, phàm là cây cỏ tiếp xúc với nó đều sẽ trở nên héo úa. Trên người chúng nó có một loại lực lượng ăn mòn kỳ kinh bát mạch khiến người ta suy bại.”
Ninh Vạn Khoảnh nghe vậy nhíu mày:
“Dùng thủ đoạn tàn ác như vậy để đối phó với hồng liên giới, các ngươi không sợ bị trời phạt?”
“Trời phạt? Ha ha ha… ngươi dù gì cũng là thẩm phán Bạch Tháp, sao có thể nói ra lời ấu trĩ như thế hả?”
Ninh Vạn Khoảnh không thèm để ý tới hắn nữa mà hít sâu một hơi, nói với Đoan Mộc Sinh đã trong tình trạng suy kiệt:
“Đoan Mộc Sinh, ngươi đã làm hết sức mình, việc còn lại giao cho ta đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận