Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 648

Toàn thân Chu Hữu Tài run lên, bước chân không khỏi dừng lại.
Thế cục ở Thần Đô không rõ. Hoàng đế bệ hạ vẫn luôn lợi dụng Bắc Đẩu Thư Viện để luyện chế Khai Diệp Đan, không mảy may quan tâm đến việc triều chính.
Ma Thiên Các như mặt trời ban trưa, U Minh Giáo trở thành thiên hạ đệ nhất ma giáo. Nếu Thần Đô thật sự thất bại… vậy sau này Bắc Đẩu Thư Viện làm sao mà sống?
“Chu viện trưởng yên tâm đi, gia sư không phải là người lạm sát kẻ vô tội. Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì người giết ngươi làm gì? Nhưng nếu ngươi không biết điều, vậy thì giết ngươi cũng không oan.” Minh Thế Nhân nói.
Chu Hữu Tài bất đắc dĩ thở dài rồi xoay người đi đến trước mặt hai vị lão giả.
Lục Châu vung tay áo nói: “Ban toạ.”
Minh Thế Nhân nhảy lên phi liễn rồi xách xuống một chiếc ghế.
Hoàng Thời Tiết chắp tay nói: “Hoàng Thời Tiết của Bồng Lai đảo tham kiến Chu viện trưởng, nghe danh Chu viện trưởng đã lâu.”
“Thì ra là Hoàng đảo chủ.” Chu Hữu Tài câu nệ ngồi xuống.
Lục Châu nhìn về phía hơn ngàn tên đệ tử Bắc Đẩu Thư Viện đang lăng không lơ lửng đằng xa, thản nhiên nói:
“Lão phu luôn phân rõ phải trái, từ trước đến nay không lạm sát kẻ vô tội. Đương nhiên… đối với địch nhân lão phu cũng chưa từng nương tay.”
Lời này khiến trái tim Chu Hữu Tài run lên.
“Cơ tiền bối muốn nhúng tay vào chuyện ở Duyện Châu?” Chu Hữu Tài dè dặt hỏi.
“Lão phu không rảnh, chỉ là trùng hợp đi ngang qua đây. Tuy Vu Chính Hải phản bội sư môn nhưng dù sao hắn cũng là đồ đệ của lão phu. Lão phu muốn xem xem hắn có bản lãnh đánh hạ được Duyện Châu hay không.”
Chu Hữu Tài nghi hoặc.
Ngài chỉ nhìn xem?
Oành !
Đúng lúc này, từ phía thành Duyện Châu đột nhiên truyền đến tiếng chấn động. Đao cương như pháo hoa nở rộ giữa trời.
Chu Hữu Tài đột ngột đứng bật dậy trợn to mắt nhìn về phía thành Duyện Châu.
Lục Châu nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ngồi xuống.”
Chu Hữu Tài chợt cảm thấy hai chân mình nặng như đeo đá, không cách nào di động.
Thấy hắn không chịu ngồi xuống, Lục Châu thở dài nói: “Nếu ngươi muốn đi… lão phu sẽ không cản. Xin cứ tự nhiên.”
Minh Thế Nhân âm thầm gật đầu, sư phụ dùng một chiêu lấy lùi làm tiến thật vi diệu. Ngươi có can đảm đi không?
Hoàng Thời Tiết cười sang sảng nói: “Chu huynh cần gì phải gấp gáp như vậy, cùng ngồi xuống đây trò chuyện thưởng thức phong cảnh, chẳng phải rất thú vị sao?”
Chu Hữu Tài đành phải ngồi xuống. Lúc này mặt hắn đã đỏ tới mang tai.
“Bắc Đẩu Thư Viện vốn là thư viện lớn nhất Đại Viêm, lòng mang thiên hạ. Bất luận già trẻ lớn bé, bất luận già yếu tàn tật… đều được đối đãi bình đẳng như nhau. Đây chính là điểm làm nên thanh danh của Bắc Đẩu Thư Viện. Cho dù là hoàng thân quốc thích vào thư viện cũng phải ngồi cùng với các đệ tử hàn môn. Chu viện trưởng… ngươi có từng nghĩ, tập tục của Bắc Đẩu Thư Viện từ bao giờ lại thay đổi thành như bây giờ không?”
Nghe vậy, Chu Hữu Tài sửng sốt mất một lúc.
Rất nhiều năm về trước, Bắc Đẩu Thư Viện được xưng tụng là đệ nhất thư viện của Đại Viêm, cao thủ nhiều như mây.
Hoàng đế Lưu Qua mệnh danh Thiên Tử Kiếm, Cổ thánh Chư Thiên Nguyên của Mạc Bắc… đề là học sinh của Bắc Đẩu Thư Viện.
Đáng tiếc, gần mấy trăm năm qua không còn ai kế tục, đệ tử đời sau không bằng đời trước, thậm chí biến thành nơi đào tạo quan văn, biến thành một tông môn phụ thuộc vào hoàng thất.
Oành !
Trận pháp thành Duyện Châu lại sáng bừng lên. Từ trên đỉnh ngọn núi nhìn sang trông giống như một cái chén trong suốt úp xuống toà thành.
Bên trong thành Duyện Châu, rất nhiều tu hành giả đang bay về phía tường thành. Thành Duyện Châu đại loạn!
Chu Hữu Tài nắm chặt nắm đấm, các khớp ngón tay trắng bệch.
Suy cho cùng Bắc Đẩu Thư Viện vẫn hiệu trung với hoàng thất, mà bây giờ hắn lại chỉ có thể đứng trên ngọn núi này nhìn U Minh Giáo điên cuồng công kích thành Duyện Châu không chút kiêng nể.
Hắn bất lực.
Thấy biểu tình khó chịu trên mặt hắn, Lục Châu thản nhiên nói:
“Thống lĩnh thủ thành Ma Lộ Bình là người âm hiểm xảo trá, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào. Để áp chế Vu Chính Hải, hắn không ngần ngại đem bách tính toàn thành ra làm con tin.”
“Nghiệt đồ kia của lão phu tuy là ma đạo nhưng không đến mức táng tận thiên lương. Bắc Đẩu Thư Viện lấy sách dạy người, giáo dục thiên hạ, vậy ngươi cảm thấy đem tính mạng bách tính ra làm tiền đặt cược là đúng hay sai?”
Chu Hữu Tài nhướng mày: “Thật có việc này?”
Minh Thế Nhân đáp: “Chuyện này còn sợ giả hay sao? U Minh Giáo có thể thu nhận mấy chục vạn giáo chúng trong một khoảng thời gian ngắn chẳng phải đều do bọn hắn bức ép?”
Chu Hữu Tài á khẩu không thể trả lời.
Nếu có thể lựa chọn, ai sẽ nguyện ý chọn con đường ma đạo?
Chu Hữu Tài nắm tay lại thành một đấm. “Chuyện nào ra chuyện nấy. Ta sẽ tự mình bẩm tấu với bệ hạ chuyện Ma Lộ Bình có hành vi sai trái, nhưng U Minh Giáo tuỳ tiện giảo lộng phong vân khiến thiên hạ đại loạn, Cơ tiền bối thân là thầy hắn, chẳng lẽ thật sự chỉ ngồi yên mặc kệ?”
Khi còn ở Bắc Đẩu Thư Viện, hắn đã nghe nói Vu Chính Hải là kẻ đầu tiên phản bội Ma Thiên Các, sư đồ hai người có hiềm khích.
Cho đến nay Ma Thiên Các cũng không hề ra mặt ủng hộ U Minh Giáo, nên Chu Hữu Tài mới có can đảm đánh bạo hỏi ra câu này.
Lục Châu nói: “Như lời ngươi nói, chuyện nào ra chuyện nấy. Vu Chính Hải phản bội sư môn, lão phu sẽ tự mình trừng trị hắn, không cần ngươi nhọc lòng. Nhưng mà… Vu Chính Hải muốn có được thiên hạ này, đây là ước muốn cá nhân của hắn. Chu viện trưởng, ngươi và lão phu đều là người làm thầy, đạo lý này ngươi hẳn nên minh bạch… Nếu không tại sao năm đó Bắc Đẩu Thư Viện lại bỏ mặc cho Thiên Tử Kiếm Vĩnh Thọ hoàng đế giảo lộng thiên hạ?”
Dựa vào cái gì mà học sinh của Bắc Đẩu Thư Viện được quyền chiếm lấy thiên hạ này mà đồ đệ của lão phu thì không?
Chu Hữu Tài lại nghẹn lời.
“U Minh Giáo chung quy vẫn là ma đạo… Ma đạo làm chuyện nghịch thiên chẳng lẽ không sợ lê dân bách tính trong thiên hạ phản đối?”
“Lúc này mới nghĩ tới lê dân bách tính?”
Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, đây là đạo lý bất biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận