Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1348

Lục Châu mở thương thành ra, giá bán của Thẻ Nhược Điểm là 20.000 điểm công đức một tấm.
Cũng tạm ổn.
Oanh! Phía Thiên Luân sơn mạch đột nhiên truyền đến tiếng vang rung trời.
Lục Châu nhìn lại Mệnh Cung trước mặt. “Còn thiếu một chút.”
Trên Mệnh Cung, sáu khu vực Mệnh Cách đang giao thoa với nhau, dung hợp lại thành một thể. Lục Châu có thể dùng ý niệm khống chế chúng nó tách ra, nhưng không thể hối thúc chúng dung hợp. Việc dung hợp chỉ thực hiện được sau khi đột phá Mệnh Quan.
Như vậy Lục Châu sẽ có hai cách thức che giấu Mệnh Cách: một là dùng ba mươi sáu hình tam giác che chắn hoàn toàn Mệnh Cung, đi theo phong cách lãnh khốc như Lam Hi Hoà. Hai là dựa vào việc sáu Mệnh Cách dung hợp với nhau để giả vờ như đó chỉ là một Mệnh Cách, cho dù đối phương biết hắn đang che giấu cũng không thể đoán được tu vi thật sự của hắn là bao nhiêu.
Ầm!
Một tảng đá lớn bị chấn động rơi xuống. Lục Châu nhướng mày đánh bay nó.
Ầm ầm ầm!
Tần suất đá vụn rơi càng lúc càng dày đặc.
“La Hán kim thân.”
Kim thân xuất hiện che chắn toàn bộ đá vụn.
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là hung thú?”
Lục Châu nhớ tới lúc mới đến hạp cốc đã nghe ba tu hành giả nói nơi này có một con Mệnh Cách thú đặc thù ẩn nấp, chẳng lẽ có người đang đánh nhau với hung thú?
Đúng là xui xẻo.
Lục Châu mặc niệm thần thông Thiên thư, thính lực bao trùm phương viên ngàn mét, nhưng đáng tiếc chẳng nghe được gì ngoài tiếng dung nham nóng chảy, có thể thấy được hắn đã tiến sâu đến mức nào.
Vẫn nên chuyên tâm thông qua Mệnh Quan thì hơn.
Tại một nơi gần Thiên Luân hạp cốc.
Rất đông tu hành giả bay đi lượn về, bốn phương tám hướng có đủ loại hung thú đang kịch chiến với nhân loại.
Ầm ầm ầm!
Trên trời có phi cầm, dưới đất có tẩu thú, từ Sơn Cao đến Linh Tê, Cuồng Mãng, Hổ Báo…
“Không được rồi, đám hung thú này quá đông, lại đột nhiên xuất hiện khắp Kiếm Nam đạo, Sơn Bắc đạo và Sơn Nam đạo. Chúng ta phải lui về thành thôi, chờ đợi cường giả đến cứu viện.”
Xung quanh Thiên Luân sơn mạch đều là thi thể nhân loại. Một ít loài phi cầm đang mổ xác người trông vô cùng rùng rợn.
Các tu hành giả đang chiến đấu đều máu me đầy người, thở hổn hà hổn hển.
“Kiếm Nam đạo có Cửu Trọng Điện trông coi, không quá nguy hiểm. Sơn Bắc đạo có Vân Sơn mười hai tông và Thiên Hoả Môn cũng không có vấn đề gì lớn. Chỉ có Thiên Luân sơn mạch là lỗ hổng duy nhất.”
“Từ bỏ Thiên Luân sơn mạch thôi, chúng ta rút lui, có lẽ trong quan sẽ phái cao thủ tới.”
“Trong quan? Đành trông cậy vào Ma Thiên Các.”
Mấy trăm tu hành giả đồng loạt bay đi. Phi cầm trên bầu trời càng lúc càng nhiều.
Oanh!
Một đạo thân ảnh khổng lồ từ xa chạy đến, chấn động toàn bộ đại địa. Hung thú khổng lồ có bộ dáng như một con sói.
“Tránh mau, là Mệnh Cách thú cấp thú vương!”
Ngao !
“Là U Minh Lang Vương! Thôi xong rồi!” Một tu hành giả hoảng sợ hét lên.
Sói là loài động vật quần cư, không bao giờ độc hành. Con Lang Vương kia cao gần năm mươi trượng, dài đến trăm trượng, nhảy lên một cái là ẩn vào trong mây mù.
Hình thể của U Minh Lang Vương tương đương với Thiên Giới Bà Sa năm, sáu Mệnh Cách.
“Phải bình tĩnh, mặc kệ đám hung thú khác, chúng ta nghĩ cách ngăn cản U Minh Lang Vương.”
Dưới sự lãnh đạo của Lang Vương, đàn sói ồ ạt vọt tới, ngửa mặt lên trời tru lên một tiếng dài.
Ngao !
“Thật kỳ quái, sao đàn sói này lại to gan như vậy, dám xông vào thành trì, không sợ bị tu hành giả giết chết sao?” Có người nghi hoặc hỏi.
“Không đơn giản như vậy đâu. Hồng liên xuất hiện nhiều đàn hung thú tấn công tại nhiều nơi, đây rõ ràng là một âm mưu.”
“Chúng nó thông minh như vậy?”
“Đừng quên tại Triệu Văn Quốc từng xuất hiện hung thú Anh Chiêu và Bồ Di cực kỳ thông minh.”
U Minh Lang Vương nhảy xuống tựa như thái sơn áp đỉnh, bốn chân to như trụ trời, đầu nó ngang tầm với đám tu hành giả đang lăng không chiến đấu, hai mắt loé lên tinh quang !
“Đánh!”
Tiếng hô hào vang lên, mấy trăm tu hành giả lập tức gọi ra kiếm cương, đao cương, trận ấn… đủ loại thần thông ngập trời đánh về phía nó.
U Minh Lang Vương vọt thẳng vào trong đám người, điên cuồng cắn xé. Chỉ trong thoáng chốc nhân loại và đàn sói đã lao vào hỗn chiến, huyết nhục văng tung toé khắp nơi.
Cùng lúc đó trong địa phận Đại Đường có rất nhiều nơi xuất hiện bầy đàn hung thú tấn công.
Lý Vân Tranh dẫn theo bá quan văn võ vội vàng chạy đến Thiên Vũ Viện.
“Lão sư, Đại Đường nguy rồi, cầu xin ngài nghĩ biện pháp cứu lấy Đại Đường!” Lý Vân Tranh quỳ xuống trước mặt Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai nhíu mày nói: “Việc này ta đã biết rồi. Lý Vân Tranh, ngươi là vua của một nước, khóc sướt mướt như vậy còn ra thể thống gì!”
Khi xử lý sự vụ thông thường Lý Vân Tranh rất bình ổn, nhưng bây giờ quốc gia đang lúc tồn vong, hắn đương nhiên không thể giữ được bình tĩnh.
Lý Vân Tranh đứng lên nói: “Lão sư, sư công đang ở đâu?”
“Sư công ngươi còn đang bế quan.” Tư Vô Nhai xoay người lại nói, “Nếu chỉ là hung thú thì không đến nỗi nào, nhưng vấn đề thật sự đáng sợ hơn ngươi tưởng nhiều.”
“Lão sư nói vậy là có ý gì?” Lý Vân Tranh nghi hoặc hỏi.
“Ta đã hỏi chuyện Anh Chiêu, hung thú tại bí ẩn chi địa đã cấu kết với nhân loại để nuốt chửng Đại Đường. Ta đang chờ những nhân loại đó xuất hiện đây.” Tư Vô Nhai nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận