Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 148: Xuyên Vân phi liễn

Nhưng Lục Châu không nhìn thấy thông báo mục tiêu nhận chủ của Hệ thống…
Những vũ khí lúc trước đều có đề nghị mục tiêu nhận chủ, nhưng chiếc rương này thì không.
Không phải nó nên đề nghị nhận chủ là Chiêu Nguyệt sao?
Trong não Lục Châu đột nhiên tưởng tượng ra hình ảnh hai tay Chiêu Nguyệt đeo quyền sáo vững chắc như thiết chuỳ.
Cái này…
Có hơi xốn con mắt.
Dù nói thế nào thì đây cũng là bảo bối, ít nhất nó cũng không hề thua kém Trảm Mệnh Đao.
Lục Châu thu hồi vũ khí rồi bước ra khỏi mật thất.
Đến bên trong đại điện, hắn nhìn thấy Tiểu Diên Nhi và Chiêu Nguyệt đang đứng đó.
Chiêu Nguyệt không quay về phòng tu luyện?
Thấy sư phụ xuất hiện, Chiêu Nguyệt khom người nói:
“Đồ nhi tham kiến sư phụ.”
“Có chuyện gì?”
“Thất sư đệ phái người gửi thư tới nói, Tông chủ Ma Sát Tông Nhậm Bất Bình cũng đến Canh Tử Trấn. Hơn nữa…”
“Nói.”
“Hơn nữa, hậu nhân thập vu đang bày trận, có âm mưu ăn cắp bình chướng Kim Đình Sơn!” Chiêu Nguyệt nói.
Trong lòng Lục Châu khẽ động nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh. “Tin tức của lão thất có đáng tin không?”
Tiểu Diên Nhi tức giận nói: “Không chỉ có thất sư huynh, Giang Ái Kiếm cũng phi thư, sư phụ người nhìn này… Bọn hắn ngoài mặt thì cầu hoà, sau lưng lại có đai âm mưu, hôm đó lẽ ra con nên tháo bọn hắn thành tám khối mới đúng!” Nàng vừa mắng vừa đưa ra bức phi thư của Giang Ái Kiếm.
Tư Vô Nhai và Giang Ái Kiếm đồng thời truyền tin, lại còn là hai tin giống hệt nhau…
Lục Châu vuốt râu suy nghĩ.
Bình chướng Kim Đình Sơn cường đại là chuyện ai cũng rõ như ban ngày.
Lúc trước khi thập đại cao thủ vây công Kim Đình Sơn, trong lúc nhất thời đều không làm gì được bình phong này.
Nếu dùng trận pháp cường đại để ăn cắp bình chướng thì… dùng trận khắc trận, cũng khó nói.
Vả lại chuyện này còn liên quan đến hậu nhân của thập vu và cường giả vu thuật Mạc Ly. Với tao nghệ vu thuật của bọn hắn thì thần không biết quỷ không hay trộm mất bình chướng cũng không có gì lạ.
Muốn đối phó với những tên này phải thật cẩn thận.
Vấn đề là… lấy cớ gì đây?
Cũng đâu thể đợi bọn hắn trộm mất bình chướng rồi mới đi lý luận?
Nghĩ tới đây, Lục Châu lắc đầu. Không đúng! Ma Thiên Các ta cần gì phải lấy cớ!
Lục Châu mở miệng nói: “Thúc giục Minh Thế Nhân làm nhanh lên. Mặc khác đưa Phạm Tu Văn và hắc kỵ tới đây.”
Đã như thế thì ta sẽ đánh đòn phủ đầu!
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Cùng lúc đó.
Tại Bắc Các trên Ma Thiên Các.
Minh Thế Nhân dẫn theo mấy nữ tu nhanh chóng quét dọn phi liễn.
Đây là phi liễn lớn nhất ở Ma Thiên Các, Xuyên Vân phi liễn, nó hẹp dài và có hình bầu dục, toàn thân đều do vật liệu quý hiếm chế tác thành, dài hơn mười trượng, rộng hơn ba trượng.
Trên thân phi liễn có khắc trận văn và những hình dáng điêu khắc phức tạp hoa mĩ.
Màu sắc phi liễn hơi tối.
Thoạt trông thì nó có vẻ rất bình thường.
Nhưng nếu cẩn thận thưởng thức sẽ thấy những trận văn và hình dáng điêu khắc kia rất có quy luật. Khi nguyên khí rót vào sẽ sinh ra hiệu quả kinh diễm. Lúc phi hành ban đêm trên không trung trông nó hệt như một ngôi sao băng có cái đuôi thật dài.
Phi liễn cỡ nhỏ chỉ cần một con hung thú kéo là được, nhưng đồng thời cũng chỉ chở được một đến hai người, tác dụng có hạn.
Còn loại phi liễn cự hình như Xuyên Vân có thể xem như một ngôi nhà di động.
Minh Thế Nhân đứng bên cạnh phi liễn, chắp tay sau lưng vừa đi vừa suy nghĩ.
“Thiếu nhân thủ rồi… phi liễn làm sao mà bay.” Minh Thế Nhân khi thì sờ cằm, khi thì gãi đầu.
Phi liễn lớn như vậy cần ít nhất ba mươi tu hành giả Phạn Hải cảnh và năm tu hành giả Thần Đình cảnh. Lại còn phải có hai mươi tu hành giả Phạn Hải cảnh dự phòng để thay phiên nhau nghỉ ngơi.
Đối với các tiểu môn phái, có được một tu hành giả Thần Đình cảnh đã là chuyện rất khó khăn rồi. Phạn Hải cảnh bát mạch được xem như là lực lượng chính của tiểu môn phái.
Lúc trước khi Vân Thiên La tam tông hợp tác, chọn từ hơn vạn tên đệ tử ra mười tên tu hành giả Thần Đình cảnh, phối hợp với Diệp Thiên Tâm đi vây công Lục Châu, lại bị hắn dùng một chiêu giây giết toàn bộ. Tam tông tức điên người. Bọn họ tổn thất nhiều tinh anh như vậy sao có thể không hận Ma Thiên Các?
“Ngươi, lại đây.” Minh Thế Nhân chỉ vào một nữ tu.
“Tứ tiên sinh có việc gì phân phó?”
“Nữ tu Diễn Nguyệt Cung các ngươi có tổng cộng bao nhiêu người, tu vi cao nhất là gì?”
“Bẩm tứ tiên sinh, có mười người Thông Huyền cảnh, mười người Ngưng Thức cảnh, hai mươi người Phạn Hải cảnh.”
“Không có Thần Đình cảnh?”
Nữ tu lắc đầu. “Lúc đầu có ba vị tu hành giả Thần Đình cảnh, nhưng một vị phản bội, hai vị sau khi Cung chủ xảy ra chuyện thì bị Ma Sát Tông giết chết.”
Minh Thế Nhân lúng túng nói: “Diễn Nguyệt Cung của Thiên Tâm sư muội mà cũng có người phản bội, xem ra cách quản lý cũng không có gì đặc biệt hơn người.”
“Cho nên Cung chủ đã định ra quy củ, phàm là người gia nhập vào Diễn Nguyệt Cung thì cả đời không được có tư tình nhi nữ.”
“Thật là hung ác!” Ánh mắt Minh Thế Nhân phức tạp nhìn về phía đám nữ tu.
Nữ tu khom người, tiếp tục đi làm việc.
Minh Thế Nhân lại vò đầu bứt tai, chỉ có hai mươi Phạn Hải cảnh, vẫn còn thiếu nhiều lắm. Chuyện này khó à nha.
Có một số phi liễn cần tu hành giả phải đứng bên ngoài liễn rót nguyên khí vào, như thế cần có tu hành giả có khả năng phi hành. Xuyên Vân phi liễn có thể đứng bên trong rót nguyên khí, nhưng vấn đề là… nhân lực không đủ.
“Tứ tiên sinh có việc tìm chúng tôi?”
Cách đó không xa, Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đang khom người chào Minh Thế Nhân.
“Tới đúng lúc lắm… nhìn xem cái phi liễn này trông như thế nào?”
“Xuyên Vân phi liễn, danh tiếng như sấm bên tai. Năm đó Các chủ ngồi trên liễn này quét ngang cả Đại Viêm và Nhung Bắc, danh chấn thiên hạ.”
“Vậy là tốt rồi. Có muốn ngồi lên không? Vừa nhìn là biết các ngươi muốn ngồi rồi. Không sao, lát nữa giúp ta một tay điều khiển phi liễn… phi liễn tốt mà không sử dụng thì rất lãng phí.” Minh Thế Nhân kiêu ngạo nói.
“Ách…”
“Sao hả? Có ý kiến?”
“Không, không, chúng tôi hoàn toàn nguyện ý mà.” Chu Kỷ Phong và Phan Trọng vội vàng gật đầu.
Một người là đại đệ tử tiền nhiệm của Thiên Kiếm Môn Chu Kỷ Phong, tu vi Thần Đình cảnh. Một người là môn nhân của Tịnh Minh Đạo Phan Trọng. Tuy nói hai người này đều mạnh hơn Thần Đình cảnh bình thường một chút, nhưng vẫn là chưa đủ.
Tiểu sư muội?
Thôi quên đi, mấy ngày nay tiểu sư muội dường như vẫn chưa hết giận.
Hoa Vô Đạo… dù sao bây giờ ông ta cũng là trưởng lão Ma Thiên Các, hơn nữa còn có tu vi lục diệp. Đường đường là lục diệp lại đi lái phi liễn, rất có lỗi với thân phận của mình.
“Tứ sư huynh…”
Chiêu Nguyệt nhanh chân bước tới.
“Sao rồi?”
“Sư phụ lại thúc giục.” Chiêu Nguyệt nói.
“Ngũ sư muội, vừa hay ta đang thiếu nhân thủ… thêm muội nữa là có ba Thần Đình cảnh… hình như vẫn còn hơi thiếu.” Minh Thế Nhân cau mày.
Ngay lúc bọn họ đang thảo luận thì Lục Châu đã xuất hiện bên ngoài Bắc Các.
Ngoại trừ Lục Châu còn có Phạm Tu Văn và hai người hắc kỵ Nhạc Trùng cùng Đoạn Diên Hồng. Ba người bị phong bế tu vi cực kỳ chặt chẽ.
Tiểu Diên Nhi, Đoan Mộc Sinh và Hoa Vô Đạo cũng ở bên cạnh, cùng sóng vai với Lục Châu chậm rãi đi tới.
Mọi người khom lưng.
“Sư phụ!”
“Các chủ.”
Lục Châu hài lòng nhìn về phía Xuyên Vân phi liễn, gật đầu nói: “Lên liễn.”
Minh Thế Nhân cao giọng nói:
“Sư phụ, Canh Tử Trấn cách Kim Đình Sơn không xa… Hay là chúng ta đi bộ đi. Sử dụng phi liễn phải cần quá nhiều người, có vẻ hơi rêu rao quá mức.”
Tiểu Diên Nhi che miệng cười: “Tứ sư huynh, huynh để sư phụ đi bộ sao?”
Hoa Vô Đạo chắp tay nói: “Xuyên Vân cự liễn có tốc độ bộc phát rất nhanh. Nghe nói hậu nhân thập vu đang ở Canh Tử Trấn, bọn hắn am hiểu về đại trận vu thuật. Phi liễn này có thể tránh được ảnh hưởng của trận pháp… đồng thời còn có thể dùng để truy kích địch nhân. Sử dụng đại thần thông thuật quá mức lãng phí nguyên khí, nếu đã có liễn thì đương nhiên phải sử dụng cho tốt.”
“Ách…”
Mọi người nhảy lên phi liễn.
Các nữ tu ném đám người Phạm Tu Văn lên.
Sắc mặt Phạm Tu Văn cực kỳ khó coi. “Ngươi bắt ta đi cũng vô dụng, nàng sẽ không bị ngươi uy hiếp đâu. Ta tuy là thủ lĩnh hắc kỵ nhưng đã nhìn thấu sinh tử từ lâu.”
“Câm miệng! Tù nhân nào mà nói nhảm nhiều như ngươi hả?” Tiểu Diên Nhi hung dữ nói.
Không bao lâu sau, mọi người đều đã ngồi ổn định trong phi liễn.
“Sao còn chưa đi? Mau mau mau… ta còn chưa bao giờ được ngồi thử Xuyên Vân phi liễn đâu á!” Tiểu Diên Nhi thúc giục.
Minh Thế Nhân bất đắc dĩ lắc đầu, không thể không khom người nói: “Còn thiếu hai Thần Đình cảnh thì phi liễn mới cất cánh được.”
Lục Châu phất phất tay.
“Minh Thế Nhân.”
“Có đồ nhi.”
“Ngươi cầm lái, một Nguyên Thần cảnh có thể thay thế cả mười Thần Đình cảnh.” Lục Châu nói.
“Ách…” Trong lòng Minh Thế Nhân thầm kêu khổ, không phải chứ, sao cuối cùng lại rơi xuống đầu ta rồi? Hắn vội vàng nói: “Sư phụ, đồ nhi tốt xấu gì cũng là chủ lực của Ma Thiên Các, việc lái phi liễn này… có phải là hơi bị…”
Ánh mắt Lục Châu dừng lại trên người Minh Thế Nhân.
“Vu Chính Hải từng cầm lái mười năm, chưa từng nói một lời oán giận… Ngươi còn quý giá hơn hắn?” Lục Châu không mặn không nhạt nói.
“Đồ nhi không dám! Đồ nhi chỉ thuận miệng nói thế thôi, để con cầm lái! Con cầm lái thành thạo lắm!” Minh Thế Nhân lập tức thay đổi thái độ.
Hắn nhảy lên phi liễn rồi ngoan ngoãn chạy tới nơi điều khiển phi liễn.
Đoan Mộc Sinh cũng nhảy lên, vỗ vào bả vai Minh Thế Nhân. “Hầy, đừng nhìn ta. Sư phụ có lệnh bảo ta trông chừng ba người Phạm Tu Văn thật kỹ, không thể để xảy ra sai lầm nào. Đệ lái cẩn thận nhé!”
Tam sư huynh, ngoài mặt huynh luôn tỏ ra trung thực nhưng trong lòng thật là âm u mà!
Minh Thế Nhân mặt mũi tràn đầy khổ sở, tay đặt lên bánh lái của Xuyên Vân phi liễn.
Mọi người đã ngồi yên vị.
Trong giây lát khi nguyên khí rót vào!
Ông !
Đã lâu không được sử dụng, âm thanh cộng hưởng nguyên khí của phi liễn vang lên vô cùng rung động!
Năng lượng hùng hồn kích hoạt trận văn và các hình dáng điêu khắc trên thân phi liễn.
Xuyên Vân phi liễn sáng rực lên!
Toả ra hào quang chói mắt.
Trận văn trên thân phi liễn phát ra nguyên khí, khi ngưng kết rồi va chạm với cương khí bên ngoài lập tức sinh ra động lực!
Toàn bộ vùng hư không của Bắc Các đều rung chuyển.
Phi liễn từ từ bay lên cao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận