Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1619

Tinh thần Thích phu nhân tỉnh táo, khi nhìn đến Minh Thế Nhân, hai mắt nàng mở to, sau đó nước mắt bắt đầu tràn mi, lắp bắp nói:
“Rất giống, rất giống…”
“Giống cái gì?” Minh Thế Nhân cạn lời. “Đừng nói bà là mẫu thân của ta nha, loại chuyện cẩu huyết thế này ta nhất định sẽ không tin.”
Triệu Dục sửng sốt nhìn Minh Thế Nhân. Cái tên này não bổ còn quá đáng hơn mình.
Thích phu nhân lau nước mắt nói: “Ta chỉ là hơi kích động, mừng thay cho Mạnh gia.”
Dù nói thế nào, Mạnh phủ cũng đã lưu lại được một giọt huyết mạch.
“Chớ có chơi chiêu với ta. Sư phụ ta hồ đồ chứ ta thì không đâu nha!” Minh Thế Nhân lùi về sau một bước.
Trong mắt Minh Thế Nhân, nhà đế vương chẳng có người nào tốt. Mạnh phủ bị diệt, huynh đệ tốt nhất Mạnh Thanh bị giết, chuyện này chắc chắn có liên quan đến vương thất Đại Cầm. Vô tình nhất là nhà đế vương, từ xưa đến nay vẫn thế. Thái độ của Thích phu nhân chỉ khiến hắn càng thêm phản cảm.
Triệu Dục nói: “Ta thật không hiểu vì sao ngươi lại chán ghét chúng ta như vậy?”
“Nói nhảm!”
Minh Thế Nhân nhìn Triệu Dục. “Nếu không vì sư phụ ngăn cản, lúc gặp ngươi trong bí ẩn chi địa ta đã dùng Ly Biệt Câu tiễn ngươi về tây thiên rồi!”
Vù!
Ly Biệt Câu bay ra, toả hàn mang lạnh buốt.
Triệu Dục co rụt người lại, theo bản năng giơ tay lên đỡ.
Minh Thế Nhân đương nhiên không có ý định giết người, động tác này chỉ để hù doạ Triệu Dục. Thấy hắn hoảng sợ, Minh Thế Nhân cười ha hả nói:
“Tần Đế giết người như ngoé, sao ngươi lại hèn nhát thế chứ?”
Triệu Dục bị mỉa mai, mặt đỏ tới mang tai, nói không nên lời.
Thích phu nhân kéo Triệu Dục ra sau lưng, nhìn Minh Thế Nhân nói rõ ràng từng chữ: “Đừng nói nữa, hắn vẫn còn sống.”
Minh Thế Nhân cau mày nói: “Ai còn sống cơ?”
Thích phu nhân trầm mặc.
Minh Thế Nhân nói: “Ta nói cho ngươi biết, ta không có liên quan gì đến Mạnh phủ cả, ai sống hay chết cũng không ảnh hưởng gì đến ta, đừng có làm phiền ta nữa.”
Nói xong hắn xoay người rời đi.
Triệu Dục vốn định gọi hắn lại nhưng bị Thích phu nhân ngăn cản. “Tuỳ hắn đi thôi, đứa nhỏ đáng thương, suy cho cùng vẫn là chúng ta nợ hắn.”
Triệu Dục muốn nói lại thôi, nặng nề thở dài một tiếng.
Về đến phòng, Lục Châu cảm giác lại lực lượng của mười bốn Mệnh Cách, quả nhiên không tệ.
Còn lại một viên Mệnh Cách Chi Tâm của Hà La Ngư, Lục Châu quyết định lưu lại để lần sau dùng.
Tuổi thọ còn lại: 6.191.556 ngày, tương đương 16.963 năm.
Lục Châu còn thiếu bốn Mệnh Cách, mỗi Mệnh Cách gia tăng 3.000 năm thọ mệnh, như vậy khi đạt tới cấp bậc chân nhân, thọ mệnh của hắn cũng gần tới 30.000 năm, không xê xích bao nhiêu.
Tử Lưu Ly đã khôi phục lại bình thường. Khi Lục Châu vừa định tiếp tục tu hành, phù chỉ bên hông bỗng truyền đến động tĩnh.
Lục Châu lấy phù chỉ ra thiêu đốt, thân ảnh của hộ pháp Thẩm Tất và Lý Tiểu Mặc xuất hiện.
“Các chủ, tu hành giả thanh liên giới đã động thủ.” Thẩm Tất nói thẳng vào vấn đề.
“Động thủ rồi?”
Sau khi hiện tượng mất cân bằng xuất hiện, cho đến nay tu hành giả thanh liên giới vẫn không hề ra tay với kim liên, hồng liên, hắc liên bạch liên. Vì sao bây giờ lại động thủ?
Thẩm Tất nói tiếp: “Vì lý do an toàn, thuộc hạ đã điều động mọi người rút lui khỏi Kim Đình Sơn, thất tiên sinh lưu lại ở Thiên Vũ Viện, giao cho Tần Nại Hà đến kim liên giới điều tra.”
“Liên hệ Tần Nại Hà.” Lục Châu nói.
Thẩm Tất lập tức sử dụng trận bố và phù chỉ để liên lạc với Tần Nại Hà.
Tần Nại Hà xuất hiện trong một mảnh rừng cây u ám, bốn phía đều là phi cầm.
“Thẩm hộ pháp?”
Thẩm Tất chỉ về phía đối diện. “Các chủ tìm ngươi.”
Tần Nại Hà lúc này mới chú ý thấy thân ảnh Lục Châu, lập tức khom người hành lễ.
Lục Châu hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
“Đã điều tra rõ ràng, kẻ xâm lấn Ma Thiên Các là người đến từ vương thất thanh liên giới.”
“Có biết cụ thể là ai không?”
“Nếu ta đoán không lầm thì người này chính là Bạch Ất tướng quân, cao thủ kiếm đạo thành danh cùng lúc với Mạnh Minh Thị trong trận chiến tại Hào Sơn. Đáng tiếc thương thế ta vẫn chưa khôi phục hẳn, lấy thực lực mười sáu Mệnh Cách cũng chỉ có thể miễn cưỡng đánh với hắn một trận.”
Lục Châu gật đầu: “Thẩm Tất đã rút lui, ngươi cứ ở cạnh hắn là được. Nếu đám người kia có dị động thì truyền tin về ngay.”
“Tuân lệnh.” Tần Nại Hà khom người.
“Còn nữa, phải ưu tiên bảo vệ bản thân, đồ vật mất rồi vẫn có thể tìm lại sau.” Lục Châu dặn dò.
Trong lòng Tần Nại Hà khẽ động, lại khom người lần nữa. “Vâng!”
Hình ảnh biến mất..
Trên Ma Thiên Các.
Bạch Ất đang đi tới đi lui, tu hành giả bốn phía tay cầm trường mâu vơ vét khắp nơi.
Khoảng một khắc đồng hồ sau, đám tu hành giả tập hợp.
“Bẩm tướng quân, không có phát hiện.”
“Tướng quân, bên này cũng không có phát hiện.”
“Tướng quân, hậu sơn không có một bóng người!”
Bạch Ất cau mày. Hiện tại hắn đang gấp gáp muốn lấy đầu người mang về phục mệnh, nhưng vì sao nơi này đến một cái bóng cũng không có?
Lúc này, một tu hành giả từ giữa sườn núi lướt tới nói: “Khởi bẩm tướng quân, trên sườn núi có một con hung thú, là Bệ Ngạn.”
Hai mắt Bạch Ất toả sáng: “Cùng ta đến đó!”
Đám tu hành giả lao về phía sườn núi, nhìn Bệ Ngạn đang nằm nghỉ dưới mặt đất, không khỏi tán thưởng:
“Quả nhiên là Bệ Ngạn. Không ngờ loại hung thú này sẽ xuất hiện tại kim liên giới nhỏ yếu. Quy tắc cân bằng đúng là không có gạt người, hung thú ở thanh liên giới ít đến đáng thương, thì ra đều đã chạy hết sang bên này.”
“Trông nó không quá cường đại, hẳn là Bạch tướng quân có thể bắt lấy, thuần phục nó.”
Bạch Ất đáp xuống, nhìn Bệ Ngạn cười nói: “Vận khí không tệ. Bắt nó trước đã, cấm không được giết nó.”
“Vâng.”
Đám tu hành giả lướt tới, bao vây Bệ Ngạn.
Bệ Ngạn bừng tỉnh, giận dữ trợn trừng hai mắt rồi đạp mạnh chân xuống đất, há miệng gào thét vang trời, sau đó nhảy bổ về phía đám người.
Bạch Ất gọi ra Tinh Bàn ngăn ở phía trước.
Ầm!
Lực lượng Tinh Bàn chấn bay Bệ Ngạn. Bạch Ất không ngừng đánh ra chưởng ấn, Bệ Ngạn liên tiếp lùi về sau, quay đầu bỏ chạy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận