Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 264: Pháp sư Tịnh Ngôn

Ngọc Phất Trần đến từ Ma Thiên Các?
Đám quần chúng lập tức xôn xao một mảnh.
Thấy sắc mặt Vô Niệm khó coi, Lạc Hành Không vội vàng nói: “Pháp sư đừng bị lão ma đầu này mê hoặc, hãy giúp ta…”
Lạc Hành Không đến chắn trước người Vô Niệm, ngẩng đầu nhìn Lục Châu quát to: “Lão ma đầu, ngươi tưởng là lão phu sẽ sợ chắc?”
Lục Châu nhìn lầu các bốn phía.
Trong lòng hắn vẫn luôn suy nghĩ, một kẻ khác đứng trong bóng tối giúp đỡ Thiên Kiếm Môn đang trốn ở đâu?
Không xuất hiện sao?
“Bản toạ vốn tưởng rằng, ngươi thân là tiền nhiệm Môn chủ Thiên Kiếm Môn sẽ phân rõ thị phi trắng đen, thế nhưng những chuyện vừa rồi xảy ra trên Liên Hoa đài… khiến bản toạ rất thất vọng.”
Âm thanh Lục Châu vừa hùng hậu vừa hoà hoãn bình tĩnh.
“Miệng đầy nhân nghĩa đạo đức nhưng lại diệt môn cả tộc người ta. Tự xưng là chính đạo nhưng lời nói lại thô bỉ tục tằn. Cho đến bây giờ vẫn không tự biết mình biết người, khăng khăng cho là mình đúng. Mặt mũi của Môn chủ Thiên Kiếm Môn các đời đều bị lão thất phu nhà ngươi làm cho mất sạch rồi!”
“Ngươi !” Lạc Hành Không đột nhiên cảm thấy lồng ngực tức nghẹn.
Nhất là lời nói này lại xuất ra từ miệng của Lục Châu, lực sát thương lại càng mạnh thêm.
Minh Thế Nhân bổ thêm một đao: “Chẳng lẽ ngươi còn không biết… tất cả mọi người đều đang cười vào mặt ngươi.”
Bốn phía quanh Liên Hoa đài truyền đến từng trận tiếng cười.
Có ai quan tâm ngươi là chính đạo hay ma đạo, danh môn hay tiểu môn phái?
Bọn họ chỉ nhớ rõ Lạc Trường Phong đã làm ra những hành vi khiến người người khinh thường.
Trong tai Lạc Hành Không lúc này chỉ toàn là tiếng cười lạnh từ bốn phía, tiếng nhục mạ càng lúc càng khó nghe…
Có người cao giọng nói: “Lạc Hành Không, uổng cho ngươi sống qua biết bao năm tháng dài đằng đẵng, vậy mà đến đồ đệ của người ta ngươi cũng đánh không lại, còn đòi giao thủ với gia sư nhà người! Đúng là không biết xấu hổ!”
“Lão tặc này quá coi trọng chính mình rồi. Già yếu suy tàn chỉ có thể sủa loạn gâu gâu… Thật là vô sỉ đến cực điểm!”
Phốc!
Hai mắt Lạc Hành Không trừng to, luồng khí tích tụ trong lồng ngực kéo theo máu tươi phun trào ra ngoài.
“Môn chủ!”
“Môn chủ!”
Đám đệ tử Thiên Kiếm Môn đều chạy đến đỡ hắn.
Tròng mắt Lạc Hành Không trừng to như muốn rơi ra ngoài.
Lồng ngực thở phập phồng kịch liệt.
Pháp sư Vô Niệm thấy thế lập tức nói: “A di đà phật, mau mau tránh ra!”
Đám đệ tử Thiên Kiếm Môn lui ra sau một bước.
Vô Niệm huy động Ngọc Phất Trần, lam quang nhàn nhạt rơi xuống người Lạc Hành Không!
Phốc!
Hắn lại phun ra một ngụm máu tươi.
Minh Thế Nhân lắc đầu nói: “Hắn bị nộ hoả công tâm, loại công pháp chữa thương như Từ Hàng Phổ Độ sẽ chỉ làm hắn chết càng thêm nhanh mà thôi!”
Pháp sư Vô Niệm nghe vậy vội vàng thu hồi Ngọc Phất Trần.
Mười tên ni cô bước tới vây xung quanh Lạc Hành Không, chắp tay hành lễ, tụng niệm kinh văn.
“Tĩnh Tâm Chú?”
Minh Thế Nhân cười nói: “Lão tặc, đừng cố chống đỡ nữa. Cần gì phải thế? Ngươi còn sống thì lại tiếp tục bị thế nhân lăng mạ thôi.”
“Ngươi… ngươi… ngươi…” Lạc Hành Không thở hổn hển.
“Chết là hết nợ, sẽ không còn phải bận tâm lo lắng chuyện gì nữa… Nghe lời khuyên của ta đi, nhắm mắt xuôi tay lên đường. Dù sao ngươi cũng không có khả năng thắng nổi sư phụ ta.”
“Như thế này cũng tốt, ngươi sẽ là đối thủ đầu tiên bị Ma Thiên Các làm cho tức chết, cũng rất có mặt mũi đó nha.”
Phốc!
Lạc Hành Không nộ hoả công tâm. Nguyên khí hỗn loạn trong kinh mạch bạo liệt.
Hắn lập tức khí tuyệt bỏ mình!
Đầu ngoẹo sang bên, ngã sấp xuống đất.
Bốn phía Liên Hoa đài lặng ngắt như tờ.
Mười ni cô đang tụng niệm Tĩnh Tâm Chú cũng ngừng lại.
Đám khán giả vẻ mặt ngơ ngắc chẳng hiểu gì…
Đường đường là tiền nhiệm Môn chủ Thiên Kiếm Môn Lạc Hành Không, cứ như vậy mà tức chết rồi?
Xung quanh lúc này yên tĩnh đến cực điểm, một tiếng kim rơi cũng có thể nghe được rõ ràng.
Lục Châu nghe thấy tiếng Hệ thống thông báo mình nhận được 1.500 điểm công đức.
Xem ra Lạc Hành Không bị tức chết đúng là do Ma Thiên Các gây ra rồi.
Lục Châu thật sự không ngờ Lạc Hành Không lại chết như vậy…
Ngay cả cơ hội cho Lục Châu xuất thủ cũng không có.
E rằng chuyện này sẽ trở thành trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong tu hành giới.
Minh Thế Nhân vẻ mặt vô tội nói: “Mọi người đừng có nhìn ta… Có liên quan gì tới ta đâu, ta chỉ hảo tâm khuyên nhủ hắn một chút thôi mà!”
“A di đà phật… lời nói độc ác đả thương người, bần ni đã cố hết sức.”
Vô Niệm nhẹ giọng thở dài rồi xoay người nhìn về phía mười đệ tử ni cô, thản nhiên nói: “Về thôi.”
Lục Châu đột nhiên cất tiếng: “Ngươi đi không được.”
Đám đồ nhi hiểu ý, người đầu tiên động thủ là Đoan Mộc Sinh đã bị nghẹn thật lâu.
Đoan Mộc Sinh vung tay lên, giơ cao Bá Vương Thương rồi dùng sức ném đi.
Bá Vương Thương được cương khí bao bọc, mũi thương lập loè quang mang xông phá bầu trời!
Người sáng suốt chỉ cần liếc nhìn đã biết đây chính là một thanh vũ khí cực phẩm thiên giai…
Cho dù là vũ khí thiên giai cũng có phân chia cao thấp, chỉ là trong tu hành giới không có phân định rõ ràng loại cấp bậc này mà thôi.
Chẳng hạn như Trường Sinh Kiếm của Ngu Thượng Nhung có thể chặt đứt Thư Hùng Song Kiếm của Trác Bình, từ đó đã có thể nhìn ra cao thấp.
Huống chi kẻ có thể khống chế vũ khí thiên giai chỉ có cao thủ Nguyên Thần cảnh. Nhất diệp chỉ là nhập môn, đến ngũ diệp mới xem như gia nhập cảnh giới cường giả, thực lực và tu vi phối hợp tốt với vũ khí mới có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất.
Thế nên…
Khi Đoan Mộc Sinh ném thương đi, xung quanh vang lên một tràng vỗ tay.
Ầm!
Bá Vương Thương mang theo cương khí ghim thẳng xuống nền đất trước mặt pháp sư Vô Niệm.
Lấy mũi thương làm trung tâm, trên mặt đất xuất hiện vết rạn nứt kéo dài hơn mười mét.
Cùng lúc đó.
Tiểu Diên Nhi tung Phạm Thiên Lăng ra, mảnh vải đỏ rực trải dài thành một con đường. Nàng bước đi trên Phạm Thiên Lăng, lách mình xuất hiện trước mặt đám ni cô.
Minh Thế Nhân khoanh tay, thoải mái tự nhiên đi đến bên cạnh cây trụ gần nhất, Ly Biệt Câu hung hăng cắm phập vào thân trụ… Trong khoé mắt hắn tràn đầy ý cười.
Đám khán giả lại trở nên hào hứng.
Có lẽ vì thân phận đối phương nên độ hào hứng của bọn họ lại càng cao hơn trước.
Trải qua sự tình của Thiên Kiếm Môn Lạc Hành Không, đa số mọi người đều cảm thấy chán ghét tác phong làm việc của Thiên Kiếm Môn. Mà các ni cô của Vân Chiếu Am lại vờ vịt dối trá khiến mọi người đâm ghét lây.
Vô Niệm nghi hoặc không hiểu.
“A di đà phật… lão thí chủ làm vậy là có ý gì?”
Lục Châu đứng trên phi liễn nhìn xuống pháp sư Vô Niệm, ánh mắt hắn rơi vào Ngọc Phất Trần trên tay bà ta: “Để lại Ngọc Phất Trần, tự phế tu vi thì có thể rời đi.”
Pháp sư Vô Niệm chỉ biết im lặng.
Giọng Lục Châu không vội không chậm, không nặng không nhẹ.
Tựa như đang nói một chuyện rất thông thường không đáng chú ý.
Nhưng vì thân phận Lục Châu nên khi hắn nói chuyện, tất cả mọi người đều im lặng lắng nghe.
Tuy Lục Châu không hề sử dụng nguyên khí truyền âm nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe được rõ ràng.
“Lão thí chủ, Vân Chiếu Am và Ma Thiên Các không thù không oán, tại sao người cứ phải nhắm vào bần ni?” Vô Niệm tỏ vẻ vô tội.
Lục Châu thở dài lắc đầu, không thèm tra hỏi mà chỉ nói: “Tịnh Ngôn thật sự chưa từng nói với ngươi sao?”
Pháp sư Vô Niệm chẳng hiểu gì. Trực giác nói với bà ta vị Các chủ Ma Thiên Các trên phi liễn có quan hệ đặc thù với sư phụ Tịnh Ngôn.
Từ nhỏ bà ta vào Vân Chiếu Am rồi lớn lên ở đó, bái Tịnh Ngôn làm thầy. Nhưng trăm năm qua bà ta chưa từng nghe sư phụ nhắc tới Ma Thiên Các lấy một lần…
Bạn cần đăng nhập để bình luận