Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 255: Mười ba bức thư khiêu chiến

Sau khi tên thuộc hạ rời đi.
Trên một ngọn cây cao chọc trời bên cạnh tiểu trúc thanh tĩnh…
Ngu Thượng Nhung ngồi trên chạc cây, tựa lưng vào thân cây, hai mắt nhắm lại mang theo nụ cười nhạt, hài lòng nói:
“Thất sư đệ… Làm như thế thì những cố gắng trước đó của đệ đều uổng phí.”
Tư Vô Nhai nhìn về phía Ngu Thượng Nhung trên chạc cây. “Là do ta đã đánh giá thấp năng lực của sư phụ…”
“Sao đệ biết?”
Tư Vô Nhai chậm rãi đàm đạo:
“Sở dĩ ta để lão bát về Ma Thiên Các là có hai lý do. Một là muốn cam đoan lão bát được an toàn, hai là ta cần lão bát cung cấp thông tin về những chuyện xảy ra trong Các. Lão bát tuy làm người vụng về nhưng sẽ không gặp hoạ sát thân, lúc cần thiết ta cũng có thể ra lệnh cho Ngũ Thử cứu hắn.”
Ngu Thượng Nhung nhẹ nhàng lắc đầu, cười xem thường: “Chỉ sợ Ngũ Thử đúng thật là chuột chạy qua đường.”
“Tiếp theo, ta cố ý giao Khổng Tước Linh cho tứ sư huynh… là để thăm dò năng lực của sư phụ. Nhưng mà vừa nãy…” Tư Vô Nhai dừng lại, “Khổng Tước Linh đang gặp nguy hiểm.”
“Điều kiện để luyện hoá vũ khí thiên giai vô cùng hà khắc. Ta đã giúp đệ rồi, đệ không nên hối hận.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Nhị sư huynh dạy phải.”
“Đến lượt đệ giúp ta…”
Ngu Thượng Nhung mở mắt, ánh nắng xuyên thấu qua tầng tầng lá cây rơi vào ngũ quan góc cạnh rõ ràng của hắn.
Ngu Thượng Nhung nhẹ nhàng tung người nhảy xuống, thân hình thẳng tắp như tơ liễu bay đến trước mặt Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai nói: “Xin nhị sư huynh phân phó.”
“Chuyển lời cho đại sư huynh… Đao dù tốt cũng cần phải thường xuyên mài giũa mới có thể giữ được độ sắc bén. Nửa năm sau, gặp nhau ở Bình Đô Sơn.” Ngu Thượng Nhung nói.
Trong lòng Tư Vô Nhai run lên.
Từ khi hắn thành lập Ám Võng đến nay đã nghe qua vô số tin tức, có người sống, có người chết, mỗi ngày đều có những sự tình đặc biệt phát sinh, có chuyện lớn như trời sập, có chuyện nhỏ như hạt vừng.
Nhưng hắn đều chưa từng rung động đến thế.
Câu nói này của Ngu Thượng Nhung khiến lòng hắn run rẩy không thôi.
Tư Vô Nhai biết đại sư huynh và nhị sư huynh luôn luôn bất hoà.
Cũng biết phong cách làm việc của hai người rất khác nhau, đều không vừa lòng với cách hành sự của đối phương.
Hắn cũng biết giữa hai người tất sẽ có một trận chiến.
Chỉ là…
Không ngờ trận chiến đó lại đến sớm như vậy.
Sớm đến mức khiến hắn bất ngờ.
“Nhị sư huynh… chẳng lẽ không thể…”
Lời còn chưa dứt, Ngu Thượng Nhung đã giơ tay lên ngắt lời hắn. “Ý ta đã quyết, chỉ mong trong nửa năm này huynh ấy đừng bị thương.”
Cao thủ tịch mịch.
Đương nhiên sẽ hy vọng đối thủ của mình ứng phó trong trạng thái tốt nhất.
Đối phó với kẻ yếu rất vô vị, vô vị đến mức chẳng muốn ra tay.
“Với tu vi của đại sư huynh thì chỉ có mỗi sư phụ lão nhân gia người có thể làm huynh ấy bị thương. Thế nên, bảo huynh ấy chớ trêu chọc sư phụ.”
Nói xong câu đó.
Ngu Thượng Nhung nhẹ nhàng điểm mũi chân.
Toàn thân như cơn gió nhẹ ngự không bay đi.
Khi bay lên không trung cách mặt đất mấy chục mét, Ngu Thượng Nhung đột nhiên lăng không xoay người lại dặn dò: “Đệ nhớ bảo trọng.”
“Xin sư huynh yên tâm… ta có thể tự bảo vệ mình.”
“Sau này gặp lại.”
“Sau này gặp lại.”
Hai người ôm quyền nói lời tạm biệt.
Ngu Thượng Nhung không dừng lại lâu, hai tay hắn chắp sau lưng rồi ngự không bay đi, sau đó biến mất nơi chân trời.
Tư Vô Nhai lắc đầu, nhẹ giọng thở dài.
Hắn quay về tiểu trúc thanh tĩnh.
Nhìn đống tình báo chất như núi trên bàn, đồng thời nghĩ đến những sự tình cần làm trong tương lai… không biết vì cái gì, Tư Vô Nhai vốn đang bình tĩnh tỉnh táo đột nhiên phẫn nộ phất tay áo!
Roạt!
Chồng tư liệu tình báo trước mặt rơi tản mát đầy đất.
“Ta làm như vậy rốt cuộc để được cái gì?”
Đúng lúc này…
Tư Vô Nhai đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, khoé miệng chảy ra tơ máu.
Hắn không thèm để ý, chỉ giơ tay áo lên lau đi tiên huyết.
“Giáo chủ, thân thể của ngài…?” Một tên thuộc hạ mặc trường bào xám khác lại xuất hiện, quỳ một gối xuống.
“Ta không sao… chỉ là vì muốn xông phá Phược Thân Thần Chú nên bị phản phệ thôi.” Tư Vô Nhai cau mày.
“Xin Giáo chủ hãy bảo trọng thân thể.”
Cùng lúc đó.
[Ting ! trừng trị nghiệt đồ Tư Vô Nhai, thu hoạch được 200 điểm công đức.].
Tuy Lục Châu không biết giờ khắc này Tư Vô Nhai đang làm gì, nhưng được ban thưởng 200 điểm công đức đã nói rõ hắn đang bị phản phệ.
Lục Châu lắc đầu nhìn Khổng Tước Linh. “Muốn phá vỡ trói buộc của Phược Thân Thần Chú sao? Nói thì dễ.”
Đừng nói Phược Thân Thần Chú này là do Hệ thống đánh ra, cho dù nó do một cao thủ tu hành lục diệp thất diệp của Thiên Sư Đạo thi triển, thì một khi bị đánh trúng, Tư Vô Nhai muốn xông phá cũng không hề dễ dàng.
Nhớ tới khoảng thời gian này Tư Vô Nhai làm ra đủ loại âm mưu, Lục Châu khẽ lắc đầu: “Nghiệt đồ… ta lấy lại vũ khí của ngươi trước vậy.”
Hắn vung tay lên, Luyện Hóa Phù biến mất.
Đây là lần đầu tiên sư đồ hai người cách không giao thủ, Tư Vô Nhai thất bại hoàn toàn.
Lục Châu đặt Khổng Tước Linh xuống.
Lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm của Chiêu Nguyệt.
“Sư phụ, có hai bức phi thư.”
“Hai bức?”
“Một bức là phi thư của Giang Ái Kiếm, một bức là phi thư từ dưới núi truyền đến.”
“Đọc đi.”
Trước tiên Chiêu Nguyệt mở bức phi thư của Giang Ái Kiếm ra, đọc thầm:
“Lão tiền bối, tin tức thứ ba là chuyện quốc gia đại sự. Ban đầu ta không muốn nói, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy vẫn nên nói với ngài thì hơn.”
“Bốn tên phó tướng của Ngụy Trác Ngôn dẫn theo năm vạn quân đến Lương Châu bình loạn. Tứ hoàng tử Lưu Bỉnh khải hoàn về triều… Ta biết lão tiền bối không quan tâm đến chiến loạn, nhưng hiện tại có biến động lớn, trong cung nhất định sẽ xuất hiện vấn đề. Cẩn thận Mạc Ly.”
Nghe xong lời này, sắc mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh.
Suy cho cùng, tin tức này có liên quan đến kẻ đứng sau màn là Mạc Ly, còn về những thế lực khác trong cung thì Lục Châu không có hứng thú quan tâm. “Ngụy Trác Ngôn” có thể đảm nhiệm công việc hay không là chuyện của hắn.
“Tiếp tục.” Lục Châu phân phó.
“Vâng.”
Chiêu Nguyệt mở bức phi thư thứ hai ra, nhìn thoáng qua rồi nói: “Là thư khiêu chiến của Thiên Kiếm Môn.”
Lục Châu nghe vậy, vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường.
Đúng là thời buổi rối ren.
“Sư phụ, Lạc Hành Không bố trí lôi đài khiêu chiến, muốn đơn đấu với sư phụ một trận.” Chiêu Nguyệt ngại ngùng nói tóm tắt.
“Không cần để ý tới hắn.”
Một Thiên Kiếm Môn nho nhỏ, Lục Châu không hề để trong lòng.
Huống hồ hiện tại tâm tư của hắn đều đặt ở trên chiếc rương, chìa khoá và việc lĩnh hội Thiên thư… Đồng thời còn phải nghĩ biện pháp đối phó ba tên nghiệt đồ Tư Vô Nhai, Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải.
Hắn nào có thời gian ngó ngàng đến mấy chuyện này.
“Đồ nhi minh bạch, đồ nhi cáo lui.” Chiêu Nguyệt xoay người rời đi.
Thế nhưng…
Đến sáng hôm sau.
Chiêu Nguyệt lại cầm một bức phi thư khác vào Đông Các.
“Sư phụ… lần này Lạc Hành Không phái người đưa thư tới… Vẫn là thư khiêu chiến như trước. Lạc Hành Không nói tu vi của hắn đã tăng lên nhiều, muốn được quyết đấu một trận công bằng với sư phụ.”
Lục Châu xem thường đáp: "Lá gan Lạc Hành Không đúng là không nhỏ…"
Thường ngày thập đại danh môn gặp Ma Thiên Các đều phải đi đường vòng, nay lại dám phái đệ tử đến đưa tin.
Đúng là bị mối thù mất con che mắt.
“Sau này thư của Thiên Kiếm Môn không cần báo với vi sư nữa.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Sau đó liên tục mười ngày, mỗi ngày Ma Thiên Các đều nhận được một phong thư khiêu chiến.
Tất cả đều bị Chiêu Nguyệt chặn lại.
Mãi cho đến khi lá thư thứ mười ba được một nữ đệ tử đưa đến trước mặt Chiêu Nguyệt…
Chiêu Nguyệt cho rằng đây vẫn là thư khiêu chiến nên mở ra xem. Vừa xem xong nàng lập tức nhướng mày hỏi: “Kẻ đưa tin đâu rồi?”
“Ở dưới chân núi, vừa mới rời đi.”
“Bắt lại, loạn đao chém chết.” Chiêu Nguyệt lạnh lùng ra lệnh.
Hai nữ đệ tử dù sao cũng xuất thân từ Diễn Nguyệt Cung, nghe thấy mệnh lệnh này nên có hơi rụt rè.
Thanh âm Chiêu Nguyệt trầm thấp, trong giọng nói mang theo vẻ giận dữ: “Làm theo!”
“Tuân mệnh!”
Hai nữ đệ tử gấp gáp chạy xuống chân núi.
Chiêu Nguyệt cầm thư đi về phía Ma Thiên Các.
Bạn cần đăng nhập để bình luận