Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1717: Thiên địa cân bằng

Vù!
Sau một khắc, hai người xuất hiện trên một ngọn núi tại Ngung Trung.
Hai mắt Trần Phu trợn trừng, thở phào một tiếng rồi buông tay Lục Châu ra. “Hay cho một con Cửu Trảo Hắc Ly.”
Lục Châu vừa thoát khỏi mê vụ, áp lực biến mất, nguyên khí khôi phục, hô hấp cũng thông thuận hơn nhiều. So với mê vụ, bí ẩn chi địa quả thực là thiên đường.
“Cửu Trảo Hắc Ly?”
“Đây là một loại hung thú cường đại do Thái Hư nuôi dưỡng, là nòi giống còn sót lại từ thời thượng cổ. Nó vốn là một loại trùng, về sau hoá thành hắc ly rồi mọc thêm hai cánh, biến thành rồng.” Trần Phu nói.
“Rồng?”
Lục Châu thầm nghĩ, gọi nó là Hắc Ly vẫn tốt hơn, rồng trong mắt Lục Châu không giống như thế!
“Hắc Ly cực kỳ mạnh mẽ, chức trách của nó là bảo vệ Thái Hư không bị nhân loại và hung thú bên dưới tiếp cận. Hành động vừa rồi của ngươi là rất nguy hiểm.”
“Nó có mấy trái tim?” Lục Châu hỏi.
“Hẳn là sáu viên…”
Sáu viên, chậc chậc. Lục Châu tiếc rẻ nói: “Nó đúng là rất mạnh.”
“Bởi vậy, ngươi quá lỗ mãng.” Trần Phu nói.
Lục Châu cũng biết hành vi vừa rồi là lỗ mãng, chỉ là hắn có cả triệu điểm công đức, còn có bốn tấm Một Kích Chí Mạng nên mới không sợ.
Nghĩ lại bỗng cảm thấy tiếc rẻ, Lục Châu thấp giọng nói: “Có lẽ vừa rồi nên giết chết nó.”
Trần Phu hỏi: “Cái gì?”
“Không có gì.” Hắn mà nói ra, nhất định sẽ bị Trần Phu cho rằng đang khoác lác.
Trần Phu nhìn Lục Châu rồi nói: “Nếu ta không đoán sai, ngươi đang che giấu tu vi đúng không?”
“Tại Thu Thủy Sơn ta từng cảm ứng tu vi của ngươi. Có một số việc ngươi không thể che giấu được.”
Việc này… Lục Châu cũng không biết nên giải thích như thế nào. Hắn hủy bỏ hiệu quả của Thẻ Dịch Dung.
Gương mặt thật lộ ra, Trần Phu không bất ngờ quan sát Lục Châu một lát, càng thêm chắc chắn vào suy đoán của mình.
Hắn thở dài một tiếng: “Đã thật lâu tu hành giới không xuất hiện một người nào cho ra dáng. Nhiều năm qua, người có thiên phú không tồi đều bị Thái Hư đưa đi.”
“Vì sao Thái Hư phải làm thế?”
“Duy trì cái gọi là cân bằng… Các bậc tiên hiền đã đúc kết ra mấy loại quy tắc, trong đó có quy tắc cân bằng là thứ buồn cười nhất.” Trần Phu đáp.
“Cân bằng?”
“Thái Hư dùng Cán Cân Công Chính làm chuẩn tắc, nếu nó nghiêng sang một phía tức là mất cân bằng. Nếu nghiêng nhẹ, Thái Hư sẽ phái người đi tiêu diệt nhân tố mất cân bằng đó, nếu nghiêng nhiều, Thái Hư sẽ mặc kệ nhân loại và hung thú chém giết lẫn nhau. Thế giới sau khi đại chiến sẽ càng thêm ổn định và cân bằng.”
Lục Châu lắc đầu khinh bỉ: “Thật là buồn cười.”
“Điểm buồn cười không chỉ có như thế. Thái Hư tự xưng mình là người ở trên cao, vì duy trì cân bằng, bọn hắn xem sinh linh trong cửu liên như cỏ rác. Nay hiện tượng mất cân bằng càng lúc càng nặng, Thái Hư còn có thể nhân cơ hội này để tiêu diệt đám xương cứng trong cửu liên.”
Lục Châu nghe vậy, nhíu mày nói: “Vậy vì sao bọn hắn không ra tay với ngươi?”
Trần Phu hừ khẽ một tiếng: “Ta rất chán ghét cái đám Thái Hư luôn cho là mình đứng trên cao đó. Trước kia để trở thành Thánh nhân, ta đi khắp trời nam đất bắc, đi khắp cửu liên. Và ta đã phát hiện một chuyện vô cùng thú vị…”
“Chuyện gì?”
“Bọn hắn không sợ hiện tượng mất cân bằng, cái bọn hắn sợ là thiên địa sụp đổ.”
Lục Châu nói: “Hiện tượng mất cân bằng rồi sẽ kết thúc, nhưng thiên địa một khi sụp đổ thì sẽ không cách nào cân bằng nữa.”
Trần Phu gật đầu:
“Đúng vậy, cho nên sau khi ta bình định tịnh đế thanh liên để cho thiên hạ được thái bình, ta đã dùng việc chém đứt địa giới để uy hiếp, khiến đám người Thái Hư phải nhượng bộ.”
“Chém đứt địa giới?” Lục Châu kinh ngạc.
“Cửu liên đều có đường thông tới bí ẩn chi địa, mà điểm liên thông đó lại là địa phương chật hẹp nhất. Sau khi bọn hắn chịu nhượng bộ, chúng ta đạt thành hiệp ước. Điều kiện là ta vĩnh viễn phải lưu lại tịnh đế thanh liên, không được rời đi.”
“Nhưng bây giờ ngươi đang rời đi.”
“Hiện tượng mất cân bằng nặng nề như vậy, Cán Cân Công Chính hẳn đã nghiêng lệch rất nhiều, thêm ta cũng chẳng tính là bao, không cần phải lo lắng.” Trần Phu nhún vai.
“Vậy đoạn thời gian này ngươi có thể ra ngoài giải sầu một chút.” Lục Châu nói.
“Không cần thiết.” Trần Phu lắc đầu.
Lục Châu nghĩ tới một việc bèn hỏi: “Lão phu rất hiếu kỳ, người tự do có thể chạy khắp nơi như vậy, vì sao không lưu lại một số manh mối để các thế giới nhỏ yếu hơn biết được bí mật về thế giới bên ngoài?”
Trần Phu cười ha hả: “Đương nhiên là có, nhưng có người nào tin đâu? Vả lại điều này sẽ dẫn tới rất nhiều nhân tố không xác định. Để bọn họ tự mình tìm tòi sẽ tốt hơn.”
Nhớ lại lời Trần Phu nói, Lục Châu hỏi lại: “Vậy khu vực liên thông đến bí ẩn chi địa là hẹp nhất?”
“Nếu có thời gian, ngươi hãy đến Vô Tận Hải một chuyến. Bên đó không bị mê vụ che chắn, ngươi đứng từ đó quan sát cửu liên, sẽ có phát hiện mới.”
Lục Châu đúng là chưa từng chú ý tới điểm này, trong lòng âm thầm kinh ngạc.
“Nói như vậy, cửu liên nhất định phải tồn tại, nếu thiếu đi một đều sẽ mất cân bằng vĩnh viễn?” Lục Châu phỏng đoán.
Trần Phu gật đầu, không nói gì nữa.
Thiên Khải Chi Trụ trong Ngung Trung cũng không có gì đáng xem, Lục Châu đã đánh mất suy nghĩ muốn tìm tòi thực hư. Đợi hôm nào có đầy đủ thẻ Một Kích Chí Mạng lại đến thử một lần.
Hai người rời khỏi Ngung Trung, trở về phù văn thông đạo.
Đứng trong phù văn thông đạo, Trần Phu nói: “Sở dĩ ta mang ngươi đi nhìn những thứ này là vì ta thưởng thức tiềm lực của ngươi.”
“Quá khen.”
“Cho tới bây giờ ngươi còn muốn che giấu tu vi?” Trần Phu nhẹ nhàng cười nhìn Lục Châu.
Tu vi đại chân nhân của lão phu rất mất mặt sao? Lục Châu cũng không biết nên giải thích thế nào.
Trần Phu xua tay nói: “Thôi, ta hiểu được ngươi.”
Phải không?... Lục Châu còn chưa kịp nói gì, quang mang đã sáng lên, hai người trở lại Đại Hàn.
Trên Thu Thủy Sơn.
Yến Mục và Hoa Dận đang nói chuyện câu có câu không.
“Hắn là bằng hữu của ngươi, tu vi có vẻ rất cao, ngay cả gia sư cũng phải lễ nhượng ba phần… Ta còn chưa từng thấy sư phụ nhường nhịn ai như thế.” Hoa Dận nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận